Nhưng nghe thấy thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng nói..
Nhưng cuốn sách này dường như rất có giá trị trên chiến trường nhỉ?
Cho dù sức mạnh cá nhân có mạnh như thế nào, cuối cùng Tần Thiên Lâm cũng không thể tự mình dẫn binh.
Mà cho dù có nói như thế nào e rằng thống lĩnh của kiếm sĩ Thiết Ưng cũng là một thống lĩnh binh phủ, chung quy vẫn là người có chút kinh nghiệm.
Cho nên thống lĩnh của kiếm sĩ Thiết Ưng vừa nhìn đã thấy những cuốn sách cổ này không chỉ không tầm thường, mà tất cả đều là sách quý về binh thư.
Nếu như tuỳ ý lật xem thì sẽ được rất nhiều lợi ích.
Nếu như có thể mang về Đế Đô và dốc lòng học tập, tiếp thu những kiến thức ở đó thì nhất định có thể vận dụng trên chiến trường và có chỗ đứng ở biên giới phía Bắc.
Tất cả những vũ khí mà Tần Phiệt sở hữu đều rất hoàn hảo và được đãi ngộ ưu đãi, đợi đến khi mình tời khỏi Tần Phiệt thì cũng chỉ mang đi được một số kinh nghiệm và tiền bạc.
Nhưng người khác không thể nào lấy đi được những thứ trong đầu mình.
Chẳng qua Tần Thiên Lâm vẫn chưa biết rốt cuộc anh ta nghĩ như thế nào.
Chỉ cần nghe thấy những cuốn sách cổ này hữu dụng, anh ta sẽ lấy nó mà không hề do dự gì.
Tần Thiên Lâm hờ hững liếc nhìn Nam Tuấn Sái, nở nụ cười như không: “Trại chủ Nam Tuấn Sái, ông nói cái gì vậy? Làm gì có chủ nhà nào muốn đồ của khách chứ?”
Mặc dù Nam Tuấn Sái không biết Tần Thiên Lâm và cái người thủ lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng đó nói cái gì, nhưng trái tim ông ta lại trùng xuống.
Xem ra những cuốn sách cổ này cũng sẽ không phân chia gì cho phía người bên mình cả…
Nam Tuấn Sái hơi tiếc nuối.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này từ khi Tần Thiên Lâm đến.
Cho nên Nam Tuấn Sái cũng không có cảm xúc kích động gì quá mức.
Nhưng lúc này Nam Tuấn Sái cũng hơi ngẩn ra.
Sau khi lấy những cuốn sách cổ quý giá này, Tần Thiên Lâm đưa đội ngũ hùng hậu của mình đi tìm một kho báu khác mà Chu Quốc Dũng nói.
Nghe nói lấy một kho báu có thể cất giữ những món bảo vật quý giá nhất trong ngay giữa huyệt mộ này…
Tần Thiên Lâm suy nghĩ một lúc, trái tim lại đập thình thịch thình thịch.
Chu Quốc Dũng dẫn đường lên phía trước.
Mặc dù đám người Tần Vũ Phong và Tần Thiên Lâm ở ngay giữa huyệt mộ, nhưng lại đi hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Dù sao con đường trong huyệt mộ vô cùng phức tạp, hai đoàn người không đi trên con đường giống nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Chu Quốc Dũng đi trên đường dẫn theo đoàn người Tần Thiên Lâm và hầu như thoát được tất cả cơ quan.
Chỉ có mấy tên kiếm sĩ Thiết Ưng đi ở phía sau quản giáo đoàn người Tây Nam Miêu Cương ở phía trước không cẩn thận mới kích mở tên trận.
Nhưng cũng coi như không có gì nguy hiểm, trên đường đi đến nay chưa từng hao tổn bất kỳ người nào.
Chu Quốc Dũng sẵn Tân Thiên Lâm đi đến một ngõ Tần Thiên Lâm nhíu mày.
Bởi vì trước mắt anh ta không hề có bất kỳ cánh cửa lớn của kho báu cả, và cũng không hề có con đường thông để tiếp tục đi lên phía trước hoặc là ngã ba.
Vẻ mặt của Tần Thiên Lâm lập tức trở nên hung dữ.
“Này, Chu Quốc Dũng, ông sẽ không đùa giỡn tôi đó chứ?
Năm nay Chu Quốc Dũng đã bốn mươi tuổi rồi, cho dù Tần Thiên Lâm có phải là người thừa kế tương lai của Tần Phiệt hay không thì trong mắt Chu Quốc Dũng anh ta vẫn là một đứa trẻ vắt mũi còn chưa sạch.
Nhất là việc vào huyệt mộ giống như là vào nơi mà Chu Quốc Dũng am hiểu nhất.
Nhưng Tần Thiên Lâm lại không hề khách khí như vậy đối với ông ta.
Các cơ quan trong trên đường mộ dày đặc, lối vào được phát hiện ra trước kia bây giờ lại biến mất là chuyện hết sức bình thường.
Với tình hình này cần phải dùng xẻng Lạc Dương thì mới có thể ép đào thống cửa đá.
Nhưng Chu Quốc Dũng quan sát chất liệu của vách tường trong đường mộ không hề giống với huyệt mộ..