Tần Thiên Lâm đang tính toán bên của mình, kiếm sĩ Thiết Ưng chỉ còn lại hơn 500 người, nếu nội kình cạn kiệt, e rằng sẽ khó đối phó với đám Tây Nam Miêu Cương.
Không đúng!
Phía của anh ta đã trấn áp đám người Tây Nam Miêu Cương, vậy tại sao người của anh ta lại còn phải đích thân ra tay.
Tây Nam Miêu Cương là kết quả của sự khổ luyện.
Nam Tuấn Sái là một cường giả tông sư đỉnh.
Nam Tuấn Sái cười nhếch mép.
“Đại trại chủ Nam.
“
Nam Tuấn Sái cảm giác được chuyện không ổn nhưng không thể không liều mình tiến lên: “Cậu Tần Thiên Lâm, cậu có chuyện gì muốn dặn dò không?”
Tần Thiên Lâm nhướn mày nhìn Nam Tuấn Sái, lời nói sâu xa nhiều ẩn ý.
“Đại trại chủ Nam Tuấn Sái, các ông là chủ nhà, chúng tôi là khách.
Đoạn đường phía trước chúng tôi đi không được, các ông xem có phải nên Trong chốc lát mồ hôi trên người Nam Tuấn Sái túa hết cả ra.
Gã Tần Thiên Lâm này đúng là học được cả mười phần cái bản lĩnh xấu xa của Tần Thiên Vương mà bên ngoài vẫn đồn thổi.
Anh ta chỉ muốn tận dụng hết giá trị của Thất Thập Nhị trại Tây Nam Miêu Cương.
Đương nhiên Tần Thiên Lâm đã nghe thấy những lời vừa được thông báo cho Nam Tuấn Sái nhưng anh ta vẫn muốn kéo dài hơn một chút.
“Chuyện này… tôi nghe không hiểu ý của cậu chủ Tần Thiên Lâm lắm?”
“Con đường phía trước chúng ta là một con đường chết, theo tôi thấy, hay là chúng ta nên tìm một con đường…
Tần Thiên Lâm cười lộ rằng: “Ông nói rất đúng”
Một chút hi vọng vừa mới được nhen nhóm lên trong lòng Nam Tuấn Sái thì… “Nhưng tôi sẽ không nghe theo ông Câu nói tiếp theo của Tần Thiên Lâm làm sụp đổ hết mọi hy vọng trong lòng Nam Tuấn Sái.
“Ông bớt giả ngu với tôi đi, lập tức bảo người Tây Nam Miêu Cương của ông đánh sập bức tường này cho tôi.” Mấy chữ cuối cùng, Tần Thiên Lâm giống như đang gầm lên.
Trong chốc lát khí thế của một tông sư cường giả được thể hiện hết ra ngoài trong mộ đạo chật hẹp.
Tất cả những người có mặt ở đó không ai không bị khí thế của Tần Thiên Lâm áp bức.
Nam Tuấn Sái thấy những người xung quanh mình trong chốc lát đã bị khí thế của Tần Thiên Lâm áp đảo nên không dám kéo dài nữa.
Tần Thiên Lâm mới thể hiện ra chút khí thế của mình, vậy mà đám người bên cạnh ông ta đã đứng không vững “Vâng! Tôi sẽ cho người đi làm!” Nam Tuấn Sái vội vàng trả lời lại.
Tần Thiên Lâm hừ lạnh một tiếng, thu lại khí thế của mình.
Anh ta gật đầu, ý bảo Nam Tuấn Sái hãy mau đi đi.
Nam Tuấn Sải cúi đầu thở dài, ông ta quay người lại, đi về phía đám người Tây Nam Miêu Cương… như một con chó không có nhà.
Đám người Miêu Cương ở phía Tây Nam như ông vua không có vương miện, vì sao lại rơi vào cảnh tượng như vậy chứ?
Nhưng hiện giờ, tình thế ép buộc con người quá mức.
Sau lưng ông ta còn 72 anh em trại chủ phụ thuộc vào ông ta.
Thôi vậy!
Cho dù thế nào, bây giờ bảo vệ được hết mọi người mới là điều quan trọng nhất.
Nam Tuấn Sái quay lại chỗ mà đám người Tây Nam Miêu Cương đang đứng, cúi đầu ủ rũ, khuôn mặt vô cùng chán nản.
“Đại trại chủ, chúng ta đứng ở đây là có ý gì vậy?” Có người không kìm được lên tiếng hỏi..