“Cứu…mạng…”Trời tối đen như mực, tiếng kêu thảm thiết từ trong ngõ nhỏ vọng lên thất thanh.
Nam nhân y phục bê bết máu, kéo lê thân tàn trên nền đất ẩm lạnh.“Lang quân, chàng đừng sợ, không phải vừa nãy chơi đùa rất vui sao?”Móng tay nhọn hoắt quệt qua, cơ mặt y giật liên hồi, miệng méo xệch.
Cô nương xinh đẹp trong tà áo mỏng manh ngồi xuống cạnh y, từ kẽ tay thon dài chảy xuống thứ chất lỏng đặc quánh.“Yêu quái…yêu quái…á á á…”Tiếng thét kinh hoàng vang lên, máu nóng được thời ùa ra ào ạt, chảy lênh láng một mảng đen kịt.“Nam nhân đúng là nam nhân, thay lòng đổi dạ cũng nhanh quá đi mất.
Vẫn là người cũ tốt hơn.”Khóe miệng nàng cong nên đầy ma mị, lắc đầu nhìn xác thịt bầy nhầy bất động, cảm thán thở dài.“Con rắn thối này đến lúc tỉnh ngủ rồi nhỉ.”Mặt trăng dần nhuốm màu đỏ tươi như máu…Huyết nguyệt?Tương truyền khi họa xà giáng thế, nhân gian ba ngày ba đêm chìm trong bóng tối, chỉ có trăng sáng chiếu soi…Mà trăng sáng ở đây là huyết nguyệt phản quang……Mười hai ngàn năm trước, ma tôn cải trang thành phàm nhân đến trần gian, gặp phải nàng Huệ thị xinh đẹp động lòng, là con hát trong gánh kịch nói của quán trà đạo nổi tiếng kinh thành.
Hai người lương duyên gắn kết, cầm sắt hài hòa, chẳng mấy mà đơm hoa kết trái.
Chỉ tiếc phận mỏng duyên dày, ma tôn khi ấy chấp mê bất ngộ, dẫn đến kết cục đáng tiếc.
Kết tinh duy nhất của tình yêu ngắn ngủi là họa xà ra đời.Họa xà chuyển thế, nhân gian đại họa, nhưng họa chưa thấy đâu, thần tiên thiên đình sớm đã tính trước hậu quả, thẳng tay chèn ép khiến người trần mắt thịt đáng thương kia vừa nhìn mặt con chưa bao lâu liền đột tử, chết không nhắm mắt.
Đứa trẻ mang trong mình hồn phách họa xà lúc ấy cũng như bao đứa trẻ khác, chỉ biết oa oa mà khóc, vô lực phản kháng.Nếu ma tôn đến muộn hơn một chút, cả mẹ lẫn con đã hóa thành tro bụi dưới thiên lôi trận pháp thiên đình.Lớn lên ở ma giới, không tránh khỏi đứa nhỏ kia tính tình vặn vẹo, tha hóa biến chất.
Gần mực thì đen, nhưng cũng không phải hoàn toàn xấu ác như tưởng tượng của chúng sinh về thế giới mà ma quỷ tác quái.Họa xà này đến tận hai ngàn năm trước, vẫn đơn thuần ở ma giới ung dung mà sống, tránh xa thế tục thời cuộc.Cho đến hai ngàn năm trước, đại biến thiên ma, hàng vạn chúng quỷ bị đày xuống ải Tam Cương, hồn siêu phách loạn.
Ma tôn trọng thương, hóa thành nguyên hình, bảo vệ chúng quỷ không thành, chính mình chết thảm.
Họa xà thức tỉnh chưa được bao lâu, một thân tiến lên giao đấu với Cực Sát tinh quân ba ngày ba đêm, bị đánh đến tan nát xác thịt, chỉ còn chút hồn vía mỏng manh bị phong ấn dưới núi Thiết Đằng.Oán niệm sinh tà khí, tà khí tích tụ lâu ngày tự thăng tiến thành nguồn lực mãnh liệt, thúc đẩy chút hơi tàn kia mạnh dần, đợi đến khi đủ sức phá phong ấn thì quá muộn… Chân núi Thiết Đằng được Cảo Dương phái trông coi, chưởng môn Cảo Dương là một tu giả đã đạt đến cảnh giới trường sinh bất lão, kiếm đạo thông tường.
Trên dưới Cảo Dương phái có hàng trăm đệ tử bản môn, người nào người nấy đều phong thái ngời ngời, tinh anh giỏi nghệ.
Phàm là người muốn theo kiếm đạo đều hay biết bản lĩnh thâm hậu của vị nữ chưởng môn này.Người trong thiên hạ đồn thổi, nữ đạo kia không chỉ kiếm quang sáng chói, nhẹ tựa hồng mao, mà còn là một vị mỹ nhân thanh cao chuẩn mực, tự Thanh Dương.Địa bàn Cảo Dương phái, cách núi Thiết Đằng không xa…Bốn bề rừng thiêng nước độc, mây vân tầng tầng, nổi bật lên nóc điện vút cong gốm trắng.
Toàn thể kiến trúc Cảo Dương phái vô cùng độc đáo, có cây cảnh hoa thơm, cũng có hồ nước trong vắt ngay bên thác nước quanh năm vả mạnh xuống đá ngầm lát chát luân hồi.
Mỗi bước mỗi bước đều tựa lạc vào chốn tiên cảnh điệp trùng, ngàn lần không muốn bước ra.Đại điện đặt ở trung tâm, một tòa nhà hai tầng kết cấu đồ sộ, giữa sảnh đặt hòn non bộ núi sông tinh tế tuyệt hảo.
Người làm ra chúng hẳn tốn không ít tâm tư.Bóng trắng kiêu ngạo đứng trên lầu hai, hướng tầm nhìn về phía trăng sáng ngả đỏ kia.“Sư phụ, phía sau núi có động tĩnh khá lớn, vách núi xuất hiện vệt nứt sâu.”Tú Linh sư tỷ là đại đồ đệ của Cảo Dương phái, tuổi ngoài hai lăm, đang cúi đầu phía sau bẩm báo.Nét mặt Thanh Dương không nổi một tia gợn sóng, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không hư vô.
Nàng cố giữ hơi thở đến tận ngày hôm nay chỉ vì thứ kia…Hai ngàn năm yên ổn nháy mắt đã qua, cũng nên chuẩn bị tâm lý vững vàng đón chờ những thứ sắp tới.
Bầu trời trước bão không phải lúc nào cũng nắng đẹp hay sao?“Tú Linh, con tập hợp đủ năm mươi đồ đệ tu vi cao nhất phái, mang theo cờ trận kiếm linh, canh ba đến núi Thiết Đằng.”“Sư phụ, không lẽ, thứ đó rục rịch sống dậy?”Thanh Dương nhắm mắt, hồi tưởng lại trận hỗn chiến ác liệt năm nào.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, người chịu khổ tột cùng vẫn là chúng sanh và binh lính yếu đuối.Mà thiên đạo bấy giờ hay bây giờ cũng vậy, bất luận nguyên do, chỉ cần là ma quỷ, đều có thể quy vào hàng ngũ gây họa diệt vong, tàn sát loài người.Thiên đạo chính là thiên đạo, khái niệm đã định ra từ ngàn năm, ăn sâu vào máu tủy, dễ gì thay đổi đôi ngày…“Không như các con tưởng tượng đâu.”Thanh Dương trầm giọng đáp.Đêm hôm ấy, chính tay nàng thiết kế bản đồ trận pháp, lại chứng kiến họa xà kia tàn tạ rơi xuống, màu máu đen đúa ấy ghê tởm ra sao, những kí ức ấy vĩnh viễn không thể xóa mờ.Họa xà ấy liệu có phải hung khí tà ác như lời đồn trong kinh thư, liệu có nhấn chìm nhân thế trong màu lửa thù hận?Nàng không chắc, bởi vô tình khi ấy, nàng đã nhìn thấy dòng nước mắt lạ lùng của họa xà trước khi ả mất đi hình hài.Một họa xà, lại biết khóc?Thanh Dương về thư phòng, lấy bội kiếm Thạch Tâm treo trên giá.
Kiếm này đích thân thần quan thiên đình ngự giá ban cho, khỏi bàn về chất, vẻ ngoài cũng gọt rũa vô cùng đẹp mắt.
Chuôi kiếm họa mây, đính ngọc chói sáng, vỏ kiếm nhẹ mà cứng, chắc tay lại dễ dùng.Tú Linh đã tập hợp đủ người trước sân lớn, kiểm kê lại danh sách, không thiếu một ai mới đến trước mặt Thanh Dương, bẩm:“Thưa sư phụ, năm mươi huynh đệ đã có mặt.”Năm mươi người xếp thành hàng lối thẳng tắp, mặc y phục đặc trưng của phái, tay trái cầm kiếm, tay phải nắm cờ trận, hoàn hảo không có gì bàn cãi.“Chuyến này nguy hiểm mười phần, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, các con hết sức nghe theo chỉ dẫn của ta, cẩn thận từng chút, tránh để sai lầm đáng tiếc.”Thanh Dương căn dặn xong, quay ra phía Tú Linh, lấy từ trong áo ra một ấn ngọc trắng đục trạm trổ vân mây.“Con là đại đồ đệ của ta, cũng là người ta tin tưởng nhất, con ở lại trông giữ bản môn, vi sư có mệnh họa gì thì con hãy thay ta tiếp tục phát triển đạo phái.”.