Từ sau khi Tần Nguyễn bảy tuổi, cô không hệ chạm đến món nạm bò hầm cà chua nữa.
Cô kháng cự lại sự bài xích từ sâu trong lòng cùng với cảm giác đau đớn vô thức ở miệng, cổ họng, và dạ dày, mà lại một lần nữa đụng vào món nạm bò hầm cà chua, món ăn đã từng là con ác mộng của cô.
Đó là món do chính tay cha và các anh làm cho cô.
Thịt bò rất mềm, cộng thêm vị chua chua ngọt ngọt của cà chua, thật sự ăn rất ngon.
Thịt bò không dai, cà chua vừa ngon mắt vừa thơm, ăn rất sướиɠ miệng.
Tần Nguyễn ăn mà không hề có một chút cảm giác khó chịu nào.
Vào giây phút đó, đôi mắt cô ươn ướt, trái tim cũng trở nên ấm áp.
Cũng bắt đầu từ ngày ấy, bóng ma tâm lý ở trại trẻ mồ côi của Tần Nguyễn biến mất, và cô cũng có chấp niệm đối với món ăn này.
"Tần Nguyễn? Tần Nguyễn! "
Một bàn tay trắng muốt quơ quơ trước mặt cô.
Tần Nguyễn ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt cô đờ đẫn, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Lăng Hiểu Huyên ngồi phía đối diện.
Cô hỏi: “Sao thế?"
Lăng Hiểu Huyên lườm Tần Nguyễn.
"Em còn hỏi chị làm sao à, chị gọi bao nhiêu câu mà không thấy em trả lời, em đang nghĩ gì mà mất hồn mất vía thể?"
Tần Nguyễn cười áy náy: “Em đang nghĩ đến một chuyện từ rất lâu rồi.
"
Trong mắt Tần Nguyễn là món nạm bò hầm cà chua trên bàn.
Kề từ khi được thưởng thức tay nghề của cha và các anh, Tần Nguyễn không còn kháng cự món ăn này nữa.
Nhưng cho dù sau này ăn ở rất nhiều nơi, cô cũng không tìm lại được hương vị ngon lành của ba món nạm bò hầm cà chua đã nguội kia nữa.
Lúc trước, khi cha và các anh trai làm món ăn này, bọn họ thật sự biết những gì cô đã trải qua trong trại trẻ mồ côi ư.
Với cách đối xử cẩn thận nhưng không biết thể hiện tình cảm của họ đối với cô, Tần Nguyễn tin rằng nếu biết thì chắc chắn họ sẽ không làm như vậy.
Ánh mắt Tần Nguyễn lộ vẻ trầm tư, sắc mặt sầm xuống.
Kiếp trước Tần Nguyễn đã không nhìn rõ được một số việc.
Kiếp này, không cần kiểm chứng thì cô cũng biết tình cảm của cha và các anh dành cho mình.
Lăng Hiểu Huyền chọc chiếc đũa trong tay vào đĩa cơm rồi tặc lưỡi: “Bị em cắt ngang nên chị quên chưa nói chuyện chính, tháng sau được nghỉ hè, bọn chị định đi du lịch bằng ô tô đến Tây Tạng, em có muốn đi cùng không?"
"Hả?" Tần Nguyễn dừng đôi đũa trong tay lại: “Nghĩ thế nào mà chị đi đến chỗ xa thế?"
"Cảnh ở đó rất đẹp, cũng có những sự kiện linh dị thần bí khiến người ta muốn tìm hiểu.
"
Thấy Lăng Hiểu Huyên nói với giọng thản nhiên, Tần Nguyễn nghiêm mặt lại: “Chị Lăng, có một số việc tốt nhất không nên đụng vào thì hơn.
"
Có thể không tin quỷ thần, nhưng không thể bất kính.
Tần Nguyễn biết Lăng Hiểu Huyên là một nhà thám hiểm những chuyện linh dị, điều này rất nguy hiểm.
Lăng Hiểu Huyện dùng một tay đỡ đầu rồi trêu chọc nói: “Đây là lần đầu tiên chị thấy em nghiêm túc như vậy đấy, không có hứng thú muốn đi à?"
Theo suy nghĩ của Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn đang từ chối khéo.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Chị, hay là chị đổi sang làm cái khác! "
"Đã đặt xong hết rồi, em không đi được thì thôi, đợi chị về sẽ có quà cho em.
"
Lăng Hiểu Huyên xua tay, cô ấy không muốn nghe cô lải nhải.
Sau khi ăn xong, hai người tách ra và đi về lớp học của mình.
Tần Nguyễn đi được một đoạn thì dừng lại, cô xoay người nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lăng Hiểu Huyên.
Tần Nguyễn không thể nhìn thấy cơ thể của đối phương nữa, tất cả những gì cô thấy là một màn sương máu dày đặc kỳ lạ.
Màn sương máu đang nuốt chửng sự sống của Lăng Hiểu Huyên.
Đây không phải là sát khí bình thường, Tần Nguyễn không thể hấp thu được, màn sương máu và khí vận của Lăng Hiểu Huyên đã cuộn lại với nhau.
Trừ khi Tần Nguyễn giải quyết được tà vật phía sau, nếu không Lăng Hiểu Huyện chắc chắn sẽ chết.
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, đêm nay là cơ hội tốt để cô ra tay, nhưng cô phải lấy cớ gì để giữ đàn chị ở lại bây giờ.
Gia đình Lăng Hiểu Huyền sống ở phía đông thủ đô, hàng ngày đều có ô tô riêng đưa đón chị ấy đến trường.
Ngay cả lúc đi chơi đêm thì chị ấy cũng hiếm khi không về nhà ngủ.
Nề nếp của gia đình thế gia rất nghiêm khắc.
Tần Nguyễn thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.