Hoắc Gia Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán


Ở kiếp trước, chắc Lăng Hiểu Huyên đã bị thứ này làm hại.


Một khi Sơn Tiêu để mắt đến con mồi, nó sẽ không bao giờ buông tha.


Hôm nay nhất định phải giải quyết con Sơn Tiêu ở trước mắt này.


Nếu thả nó đi, chờ nó nghỉ ngơi lấy lại sức chắc chắn nó sẽ ngóc đầu trở lại.


Tần Nguyễn không thể ở bên cạnh Lăng Hiểu Huyên 24/7 được, cô có thể bảo vệ chị ấy nhất thời nhưng không thể bảo vệ được cả đời.


Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Hiểu Huyên, ánh mắt vô thức kèm theo sự áp bách.


Quanh người Tần Nguyễn vẫn còn sót lại sức mạnh áp chế khi sử dụng lực Minh Thần trước đó.


Bình thường Lăng Hiểu Huyên rất can đảm, nếu không cô ấy đã chẳng tham gia đội thám hiểm linh dị, nhưng Lăng Hiểu Huyền chưa bao giờ nhìn thấy yêu ma quỷ quái thật sự.




Những gì Lăng Hiểu Huyền trải qua đêm nay đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của cô ấy.


Thái độ nghiêm túc cùng khí thế mạnh mẽ của Tần Nguyễn khiến Lăng Hiểu Huyên không thở nổi.


May mà cảm giác đó nhanh chóng biến mất.


Không còn cảm giác áp bức mãnh liệt nữa, Lăng Hiểu Huyên bắt đầu nhớ lại những gì xảy ra trong khoảng thời gian trước.


Một lúc lâu sau, khuôn mặt của Lăng Hiểu Huyên lộ ra vẻ bàng hoàng.


Cô ấy mấp máy môi, thì thào nói: "Nửa tháng trước, chị và đội thám hiểm linh dị đi đến vùng núi Kỳ Sơn ở Vân Thị, ở đấy có một số ngọn núi hoang chưa được khai phá.

Tin tức cho biết có mấy nhóm thám hiểm đã mất tích tại Kỳ Sơn, vì vậy bọn chị lập nhóm đến đó thám hiểm.

Đường trên núi Kỳ Sơn hiểm trở, môi trường khắc nghiệt, bọn chị đi chưa được nửa quãng đường thì một phần ba thành viên bị thương, cuối cùng bọn chị đành phải quay về nhà.

Ngoài núi Kỳ Sơn ra, chị chẳng đi chỗ nào khác cả.

"


Tần Nguyễn di chuyển đầu ngón tay, chậm rãi rũ mắt xuống, cô nhìn chằm chằm vào Sơn Tiêu đang nằm chiếm một phần ba sàn nhà ký túc xá.


Nó đã hoàn toàn mất năng lực phản kháng, chật vật nằm im không nhúc nhích.


Căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nó.


Tần Nguyễn ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lăng Hiểu Huyên rồi chân thành nói: “"Sau này chị đừng đi lung tung nữa, mỗi người chỉ có một cái mạng, chơi quá trớn là xong đấy.

"

Trong thế giới bí ẩn này, sinh mệnh thật là mong manh.


Lăng Hiểu Huyện mở miệng nói bằng giọng khàn khàn xen lẫn sợ hãi: “Chị biết rồi.


"

Cô ấy nhìn theo ánh mắt Tần Nguyễn, nhìn Sơn Tiêu đang nằm trên mặt đất, cô ấy hỏi: “Nó là cái gì thế?"

Nếu không phải kích thước to lớn của nó, cùng với vết cào to bằng chậu rửa mặt trên tủ quần áo, Lăng Hiểu Huyền sẽ cho rằng đây là một trò đùa ác ý.



Mọi thứ trước mắt đều đang nhắc nhở cô ấy rằng, tất cả những điều này đều là chân thật.


Đôi mắt Tần Nguyễn lóe lên tia sáng màu vàng nhạt, khi nhìn con Sơn Tiêu đang bị bao bọc bởi một luồng sát khí nồng đậm, cô nhếch môi và lạnh lùng bảo: “Sơn Tiêu, một con yêu quái gϊếŧ rất nhiều mạng người, tội ác chồng chất.

"

Tần Nguyễn nhấc chân đi về phía Sơn Tiêu, sau đó cô giơ tay chạm vào cơ thể nó.


Con yêu quái dưới bàn tay Tần Huyên phát ra một tiếng gào trầm thấp đầy kinh hãi, giống như tiếng quỷ khóc vậy.


Lăng Hiểu Huyên đang đứng cách đó không xa bị dọa phát sợ, sắc mặt cô ấy lập tức tái mét, chân không tự chủ lùi lại phía sau.


Con Sơn Tiêu dường như đã nhận ra đại nạn sắp tới rồi, nó điên cuồng giãy giụa.


Nhưng nó làm sao có thể thoát được lực Minh Thần.


Tần Nguyễn cười xùy một tiếng, cô nhanh chóng thu thập sát khí trên người Sơn Tiêu.



Sát khí dày đặc của nó bị cô hấp thu trong nháy mắt.


Tiếng kêu đinh tai nhức óc của Sơn Tiêu vẫn không ngừng vang lên, Tần Nguyễn chậm rãi đứng dậy và giẫm một phát lên cơ thể khổng lồ của Sơn Tiêu.


Giọng nói của Tần Nguyễn đầy lạnh lùng và hung tàn: “Đã có quá nhiều sinh mạng chết trong tay mi rồi, hôm nay ta diệt mi cũng là thay trời hành đạo.

Tên ta là Tần Nguyễn, nếu xuống điện Diêm La vẫn không phục thì cứ báo tên ta ra!"

Nói xong, trong tay Tần Nguyễn xuất hiện ánh sáng vàng.


Ánh sáng vàng nhanh chóng lan tràn, nháy mắt bao trùm lấy cô và Sơn Tiêu.


Đứng bên ngoài vòng sáng, Lăng Hiểu Huyền chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, hai mắt cô ấy không tự chủ được mà nhắm lại.


Khi Lăng Hiểu Huyên mở mắt ra, trước mắt cô ấy chỉ còn mỗi mình Tần Nguyễn, nhìn bóng lưng cao ngạo của cô mà trong lòng cô ấy nảy sinh một loại cảm giác rất đáng tin cậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận