Khi xuống xe, Uông Sở Lương cảm thấy quần mình ướt nhẹp, rất khó chịu.
Nhưng thật ra cũng không phải chịu không nổi, lúc làm tình với Lương Hiệt ở trên xe thì anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí là không thể rửa sạch rồi.
Nhưng mà, anh lại thích diễn, đặc biệt là ở trước mặt Lương Hiệt.
Trước khi xuống xe, anh cố ý tỏ ra khó chịu, lúc xuống xe, anh cố ý đi chậm lại, ngoái đầu lại xem quần của mình.
Lương Hiệt cũng nhìn một chút, nhưng cái hắn chú ý không phải là quần Uông Sở Lương có bẩn hay không, mà là mông người này thật sự rất đẹp.
Uông Sở Lương hơi nhíu mày, có xu thế bày ra bộ dạng uất ức, thấy Lương Hiệt " chậc" một tiếng: " Không phải anhnói là con anh ngủ rồi à? Không có chuyện gì đâu, tranh thủ về đi."
Uông Sở Lương gật đầu, miễn cưỡng nói" ừm"
Trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Uông Sở Lương, nhưng anh mấp máy môi khiến Lương Hiệt muốn hôn anh một cái.
Hắn rất thích hôn môi với Uông Sở Lương, người này kĩ năng không tồi , hai người vô cùng hợp nhau.
Uông Sở Lương không được tự nhiên mà đi về phía cửa tòa nhà, Lương Hiệt đang ngồi trong xe hút thuốc, hắn nhìn bóng dáng người nọ dần biến mất sau cánh cửa, sờ soạng đũng quần một phen rồi lái xe rời đi.
Nghe thấy tiếng xe rời đi, Uông Sở Lương từ cửa tòa nhà bước ra. Anh đứng dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn chiếc xe đang chạy xa dần.
Lương Hiệt lái xe rời đi, theo bản năng liếc nhìn về phía gương chiếu hậu, ấy thế mà lại phát hiện Uông Sở Lương vừa đi ra, trong lòng hắn thoáng chút " lộp bộp", thiếu chút nữa đã dẫm phanh xe.
Hắn cảm thấy chuyện này có chút không ổn.
Hình như Uông Sở Lương yêu hắn.
Uông Sở Lương nhìn chiếc xe khuất dần trong góc, tâm tình hớn hở đi lên lầu.
Mặt sau của anh rất không thoải mái, không hẳn là vì không được rửa sạch, mà vì tên ngốc Lương Hiệt kia làm tới mức anh nổi hứng. Có lẽ là vì hai người ít khi làm ở bên ngoài như thế này, có cảm giác thích thú khi yêu đương vụng trộm, cho nên hưng phấn hơn hẳn. Uông Sở Lương khi nãy quả thật gần như mất ý thức trong chốc lát, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật sướng
Anh đến cửa nhà, móc chìa khóa ra mở cửa. Trong nhà chỉ còn lại một ngọn đèn bàn ở phòng khách, đêm đã khuya, Uông Thịnh đã ngủ rồi. Uông Sở Lương thay quần áo rồi đi tắm, ném nguyên bộ đồ dơ vào máy giặt, định bụng ngày mai sẽ giặt. Lúc tắm rửa, Uông Sở Lương nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương, nhéo mặt, cảm thấy bất đắc dĩ mà cười cười, nói " Đồ ngốc."
Anh cảm thấy bản thân mình có chút ngốc, nhưng Lương Hiệt lại ngốc hơn.
Ngược dòng thời gian quay về hai mươi năm trước, lúc bọn họ vừa mới gặp mặt, khi ấy bọn họ chỉ là những thằng nhóc choai choai, cái gì cũng không biết, cả ngày chỉ biết chơi đùa một cách ngốc nghếch. Lúc ấy Lương Hiệt theo ba mẹ về quê thăm người thân, nhà họ Uông cũng vừa dọn tới đó, vì thế, Lương Hiệt, Uông Sở Lương, cùng với anh trai mình là Uông Sở Sinh ngày nào cũng chơi với nhau.
Uông Sở Lương và anh trai mình là anh em sinh đôi, lúc đấy hai anh em vẫn chưa đổi tên theo sự nài nỉ của ông nội, người thì gọi là Uông Từ, người kia thì là Uông Lâm, sau đấy ông nội thấy quá quê mùa bèn sửa lại tên của hai đứa cháu.
Lúc ấy Lương Hiệt và Uông Sở Lâm đã thân thiết, hai người thường xuyên trốn ở sau đám cỏ khô nói chuyện phiếm. Hai đứa con nít thật ra cũng chẳng có gì để mà nói chuyện phiếm, nhưng Uông Sở Lương khi ấy lại rất ngây thơ, cái gì cũng không biết, Lương Hiệt lại giảng giải cho cậu những chuyện vợ chồng, lúc nào cũng làm Uông Sở Lương ngượng chín mặt.
Nhưng mãi đến sau này, Uông Sở Lương mới biết được, Lương Hiệt khi ấy đã nhận nhầm người, tưởng anh là anh trai Uông Lâm, mãi cho đến khi Lương Hiệt đi rồi, gửi đến trước cửa lớn nhà họ Uông một phong thư, ở trên lại đề " Gửi Uông Lâm."
Biết Lương Hiệt viết thư cho anh trai mình, nhưng một câu lại chẳng chịu viết cho anh, Uông Sở Lương cực kỳ tức giận, trốn ở trong phòng hai ngày không chịu ra ăn cơm.
Sau đó, anh trai anh gõ cửa " Anh cảm thấy có gì đó không đúng."
Tiếp đó, Uông Sở Lương vừa nhìn liền biết tên ngốc kia nhầm rồi, thư là được gửi cho anh.
Bao nhiêu năm trôi qua, Uông Sở Lương vẫn cứ mãi nhớ thương Lương Hiệt, nhưng lại không liên lạc với hắn, cũng không biết làm thế nào để liên lạc, liên lạc ở đâu.
Uông Sở Lương cũng thường xuyên mơ thấy Lương Hiệt, trong giấc mơ hắn dán vào tai anh thầm thì những lời nhơ nhớp, sau đó hai người hôn nhau ở sau đống cỏ khô.
Anh không hề nghĩ rằng mình và người này có khả năng gặp lại nhau, cũng chẳng nghĩ tới bọn họ có thể lăn tới tận giường, càng không nghĩ rằng tên ngốc Lương Hiệt này thế mà lại nhớ rõ anh.
Bọn họ lần đầu tiên lên giường, Lương Hiệt có chút hốt hoảng gọi anh hai tiếng " Lâm Lâm ", trong chớp mắt cứ như quay về thuở thiếu thời, anh đung đưa tay chân nhỏ nhắn, ngồi trên đống cỏ khô đợi Lương Hiệt đến.
Anh chẳng phải Uông Lâm của nhà họ Uông, anh là Uông Lâm của Lương Hiệt.
Uông Sở Lương tính cùng hắn làm rõ chuyện này, không ngờ tên ngốc này lại nói " Anh và cậu ấy lớn lên thật giống nhau, ngay cả vị trí khóe mắt cũng giống nhau tới vậy."
Cơn tức của Uông Sở Lương muốn xộc thẳng lên não.
Không nhận ra phải không?
Vậy được, ông đây với mi cùng đọ sức, để xem cho tới khi nào mi mới nhận ra chuyện này có gì đó không bình thường!