Uông Sở Lương tắm rửa xong, vì không muốn đánh thức Uông Thịnh đang ngủ, tóc chưa được sấy đã mau chóng trở về phòng.
Anh ngồi bên cửa sổ, một bên hút thuốc, một bên lau mái tóc ướt đẫm.
Buổi tối mùa hè, mở cửa sổ ra, làn gió lạnh ban đêm thổi qua khiến anh cảm thấy thật thoải mái.
Tuần sau anh không hề đi công tác, hôm nay cố ý nói như vậy vì anh biết tuần sau người nhớ thương Lương Hiệt sẽ quay trở lại.
Uông Sở Lương là một người rất mâu thuẫn, một bên anh cảm thấy Lương Hiệt rất mê đắm mình, dù gì cũng đã hai mươi năm trôi qua, người này ấy thế mà vẫn nhớ cậu thiếu niên mười mấy tuổi năm ấy, nhưng một bên lại hết sức rõ ràng rằng trong lòng Lương Hiệt, mối tình si mê hơn hai mươi năm về trước ấy, căn bản không phải là anh.
Chẳng qua chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi.
Lương Hiệt là một tên ngốc, còn Uông Sở Lương lại là một tên lừa đảo.
Kẻ ngốc với kẻ lừa đảo rất xứng đôi, nhưng cũng lắm rắc rối.
Trước kia Uông Thịnh từng hỏi anh, tại sao không ngả bài với Lương Hiệt, rồi sau đó ở bên nhau, không phải tốt hơn sao?
Uông Sở Lương trả lời" Không phải chỉ vì ba đang giận lẫy đâu."
Quả thật không chỉ có như vậy.
Xưa kia nhớ nhầm người, bây giờ lại không chỉ đơn giản là nhớ nhầm người nữa.
Lương Hiệt nhỏ hơn Uông Sở Lương hai tuổi, nhưng năm đó hai đứa nhỏ nhà họ Uông đều suy dinh dưỡng, lớn lên không được cao to, chỉ biết là bọn họ trạc tuổi nhau, nên mới gọi Lương Hiệt là anh, mãi sau này lớn lên mới biết, Uông Sở Lương mới là anh.
Cho nên khi đó, Uông Sở Lương mỗi ngày đều quấn lấy Lương Hiệt gọi " Anh ơi", đây cũng là lí do đôi khi lên giường Uông Sở Lương cũng bật ra hai tiếng " Anh ơi"
Anh đối với anh trai mình chẳng có chút tình ý nào cả, chữ " Anh " này là gọi Lương Hiệt.
Nhưng Lương Hiệt lại không biết, ký ức của Lương Hiệt về quá khứ hoàn toàn là sai lầm, sai đến mức thái quá, chính bản thân mình lại chìm đắm trong cảm xúc rung động năm ấy.
Cho nên Uông Sở Lương rất bất an, anh cảm thấy bao nhiêu năm qua, tình yêu của Lương Hiệt có lẽ là dành cho người con trai trong trí nhớ của hắn, một mối tình đầu hoàn hảo mà Lương Hiệt tự mình tưởng tượng trong suốt những năm tháng qua.
Nhưng bản thân của Uông Sở Lương cũng không hoàn hảo, một khi Lương Hiệt phát hiện ra Uông Sở Lương không còn là dáng vẻ mộc mạc lẫn sự ngây thơ năm ấy, mối tình này chẳng mấy chốc sẽ tan như tuyết mùa xuân.
Bởi vậy cho nên anh mới không thừa nhận, anh muốn Lương Hiệt tự mình phát giác, sau đó lại yêu anh nhiều hơn một chút.
Uông Sở Lương đã suy nghĩ rất nhiều, một bên hưởng thụ cảm giác này, một bên khác lại cảm thấy sốt ruột.
Sốt ruột không phải vì ai khác, mà là vì người luôn vây quanh Lương Hiệt kia.
Trước khi hai người bọn họ gặp lại nhau, Lương Hiệt có một người bạn thuở ấu thơ, nghe nói cả hai cùng nhau lớn lên, người nọ tên Kha Địch, năm ba tuổi tuyên bố sau này phải gả cho Lương Hiệt. Đương nhiên là chuyện này căn bản không thể nào trở thành hiện thực, vì quốc gia vẫn chưa chấp nhận hôn nhân đồng giới.
Lương Hiệt không thích Kha Địch, nhưng hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn cũng chỉ khách sáo từ chối, không thể làm người này mất mặt được.
Tuổi càng lớn, mặt Kha Địch ngày càng dày, cậu ta gửi tin nhắn cho Lương Hiệt cho bằng được, có lần Lương Hiệt cùng Uông Sở Lương đang làm tình, Kha Địch lại vừa lúc gọi tới, Lương Hiệt còn đang bận rộn 'phục vụ' trên người Uông Sở Lương một phen, ra hiệu cho anh ngắt điện thoại, nhưng Uông Sở Lương lại rất mưu mô, anh giả vờ run tay nhận điện thoại.
Giọng của Kha Địch rất dễ nghe, có lẽ là bởi vì Lương Hiệt đã lâu không trả lời điện thoại của cậu ta, lần này đột nhiên được trả lời, khiến người nọ bỗng chốc liền vui vẻ.
Âm thanh ngọt ngào làm nũng được truyền tới: " Em nhớ anh lắm, bao giờ em về nước anh phải đi chơi với em đó. "
Kha Địch rất biết làm nũng, một âm cuối cũng phải uốn éo vòng vèo quanh xà nhà đến 800 vòng, đàn ông bình thường không thể chịu được. ( Cảm ơn bạn Diễm Lang đã giúp tui edit cái khúc " 800 vòng xà nhà" này hmu hmu )
Nhưng Lương Hiệt lại không thích như vậy, hắn thích người hay ngượng ngùng, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ mặt đỏ chân run.
Chính là Uông Sở Lương, hay nói cách khác, chính là những gì Uông Sở Lương đang giả vờ.
Ngay tức khắc Uông Sở Lương đỏ mắt nhìn Lương Hiệt, Lương Hiệt bèn thấp giọng mắng một câu, sau đó nói với người bên kia điện thoại " Tới lúc đó rồi nói sau, làm gì mà vội vàng."
Kha Địch vẫn không buông tha " Anh vội cái gì? "
Lương Hiệt dần mất kiên nhẫn, bỗng nhiên Uông Sở Lương rên lên một tiếng.
Kha Địch không hé răng, Lương Hiệt bèn hỏi: " Có muốn nghe toàn bộ quá trình không? "
Uông Sở Lương đúng thật là muốn rên cho tên nũng nịu kia nghe, khiến cậu ta từ nay về sau sẽ không tới quấy rầy Lương Hiệt, ai có mà dè tên kia nghe xong cúp luôn cả điện thoại.
Uông Sở Lương thật ra không xem Kha Địch là tình địch của mình, cậu ta có thể nói là không hề có tí sức chiến đấu nào, nhưng hai ngày trước Uông Sở Lương nghe nói Kha Địch sẽ về nước để tổ chức sinh nhật cho hắn, Lương Hiệt ấy vậy mà lại đồng ý, trong lòng Uông Sở Lương chẳng thoải mái gì cho cam.
Có trời mới biết Uông Sở Lương tâm huyết chuẩn bị quà tặng sinh nhật cho Lương Hiệt như thế nào.
Thứ sáu tuần sau là sinh nhật của Lương Hiệt, Uông Sở Lương dự định sẽ không tới, anh ngược lại muốn xem hai người này đón sinh nhật chung với nhau như thế nào.
Nếu đón luôn ở trên giường, thì Uông Sở Lương định bụng chỉnh đốn Lương Hiệt một phen.
Hút xong một điếu thuốc, điện thoại của Uông Sở Lương đột nhiên rung lên.
Anh mở ra, là Lương Hiệt.
Lương Hiệt: Về tới nhà rồi.
Uông Sở Lương không trả lời lại.
Một lát sau, Lương Hiệt lại nhắn tin đến: " Tuần sau anh đi công tác? Ngày mấy thì về."
Uông Sở Lương nghĩ nghĩ một hồi, đáp: Thứ sáu.
Lương Hiệt qua nửa ngày mới nhắn tin đáp lại: " Thứ bảy em đến tìm anh."
Uông Sở Lương dụi tắt tàn thuốc, thấp giọng thầm mắng một cau thô tục, gửi cho hắn một tin nhắn: " Được, chờ em. "
Nhắn tin xong , anh đảo mắt, liếc nhìn món quà được gói kĩ càng trên kệ, hết sức trẻ trâu mà chửi một câu: "Lương Hiệt, cưng chết chắc rồi."