Trời gần sáng Uông Sở Lương mới ngủ, lúc rời giường cũng đã muộn.
10 giờ sáng, anh gọi điện thoại xin nghỉ làm, vô cùng chân thành nói: " Sốt ngu người luôn rồi, quên gọi điện thoại xin phép anh mất."
Năm đó, Uông Sở Lương sau khi tốt nghiệp cấp ba đã đi theo thầy học vẽ tranh trên gốm, anh vừa học trong một trường đại học không mấy nổi tiếng, vừa học nghề. Sau khi tốt nghiệp thì về làm công trong cửa hàng của thầy mình, khi thầy qua đời thì đàn anh của anh là người tiếp quản cửa hàng. Đàn anh trên danh nghĩa là người làm chủ, nhưng thực chất anh mới là kẻ đóng góp nhiều nhất.
"Không sao", đàn anh vội nói "Công việc của em cũng đâu có gì gấp? Hôm nay đừng đi làm nhé."
Cúp điện thoại, Uông Sở Lương nằm thẳng cẳng lên giường, tay xoa xoa huyệt thái dương.
Anh lại nói dối.
Ngoại trừ việc mỗi ngày đều lừa Lương Hiệu, anh còn thường lừa đàn anh của mình nữa.
Đúng thật là anh có bị sốt, nhưng không đáng kể, hôm nay chỉ đơn giản là anh không thoải mái mà thôi.
Hôm qua Lương Hiệt hóa thú, kéo anh ra ban công ngoài trời, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, buổi tối gió thổi lạnh ngắt dẫu cho trời đang là mùa hè.
Hơn nữa tối qua lúc làm ở trong xe, Lương Hiệt chủ quan, lúc sau anh trở về mới nhớ trước khi đi có đưa thuốc mỡ cho Uông Thịnh, bây giờ về nhà không có thuốc bôi, cơ thể mới khó chịu.
Uông Sở Lương liếc mắt nhìn di động, phát hiện lúc anh ngủ, Lương Hiệt có nhắn tin cho anh.
Lương Hiệt: Em không ngủ được.
Sắp ba mươi tuổi đầu, mà lại cứ như đứa con nít.
Trước kia có một khoảng thời gian vì chuyện công tác mà Lương Hiệt không ngủ ngon, giấc ngủ đứt quãng, cứ bình quân một, hai tiếng là thức giấc. Lúc tỉnh sẽ gọi cho Uông Sở Lương, cũng làm cho Uông Sở Lương không ngủ được, nhưng lại không đành lòng cúp máy.
Không đành cúp điện thoại nên buộc anh phải nghe máy, nhưng trong lòng Uông Sở Lương thì đang thầm chửi Lương Hiệt.
Lương Hiệt lúc ấy muốn anh tự mình tới nhà hắn, buổi tối có người để ôm ngủ, nửa đêm tỉnh giấc cũng không thấy sợ.
Nhưng Uông Sở Lương nói gì cũng không đồng ý, bởi hai thứ.
Thứ nhất là Uông Thịnh còn nhỏ, trong nhà không thể nào vắng bóng người lớn, anh cũng không thể mang thằng nhóc qua bển.
Thứ hai, hai người cùng lắm cũng chỉ là bạn chịch, cũng đâu phải tình nhân, ở chung với nhau chẳng hợp lý tẹo nào.
Thật ra Uông Sở Lương lúc ấy nhân cơ hội ép Lương Hiệt, làm cho hắn nghiêm túc suy xét về mối quan hệ của hai người, nhưng Lương Hiệt lại chẳng hé răng, Uông Sở Lương cũng không thèm nói nhiều nữa.
Nhưng Uông Sở Lương có thể rõ ràng cảm nhận được Lương Hiệt đang ỷ lại mình.
Tin nhắn Lương Hiệt gửi tới từ ba tiếng trước, thời gian qua lâu như vậy, không cần nghĩ cũng biết người nọ đi làm rồi.
Hôm nay là thứ hai, buổi chiều Kha Địch sẽ trở lại, Uông Sở Lương còn rất chờ mong, chờ mong biểu hiện của Lương Hiệt sau khi tên kia quay về.
Anh ngọ nguậy từ trên giường đứng lên, dạo tới dạo lui trong phòng bếp.
Uông Thịnh lúc sáng đi học đã làm bữa sáng, trên bàn cơm còn dán một tờ giấy ghi chú, bên cạnh còn có thuốc mỡ.
Uông Sở Lương nhìn thấy thuốc mỡ thì tâm tình tốt lên, trực tiếp ở trong nhà bếp tụt quần bôi thuốc lên.
Tự mình bôi thuốc đúng là rất khó xử, nhưng lâu dần rồi anh cũng quen.
Lương Hiệt đầu óc ngu si, thậm chí còn không biết mỗi lần anh về nhà đều phải thoa thuốc, liều mình như mãnh hổ, chỉ biết sướng, mỗi lần làm xong đều nhìn nơi đó của Uông Sở Lương bị chà đạp đến thảm thương, cho rằng dùng nước là có thể rửa sạch được.
Hai người bọn họ làm tình với tần suất rất cao, nếu không phải mỗi lần về anh đều cẩn thận thoa thuốc, mặt sau đã thảm còn thảm hơn.
Uông Sở Lương đến tột cùng cũng không biết chính mình lại làm sao nữa, nên lúc nào cũng giấu giấu giếm giếm, từng chút góp nhặt tất cả tủi thân, chờ ngày Lương Hiệt rốt cuộc phát hiện anh là ai, anh sẽ đem những gánh nặng này vứt đi như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến cho đối phương phải hối hận
Anh đang chờ đợi.
Bôi thuốc xong, anh nằm nhoài lên ghế, cầm mẩu giấy ghi chú trên bàn lên.
Uông Thịnh viết: Bữa sáng ba tự mình hâm nóng một chút, con đi học.
Uông Sở Lương nhìn nét chữ phóng khoáng của con trai, vô cùng tò mò xem hôm qua cậu nhóc kia và con mình tiến triển tới đâu rồi.
Tưởng buổi tối về sẽ tâm sự cùng con trai, kết quả quậy tới muộn, lỡ mất.
Uông Sở Lương thả tờ ghi chú xuống, hâm nóng chút bữa sáng, vừa mới ăn được hai miếng, Lương Hiệt lại nhắn tin tới nữa.
Lương Hiệt: Tối qua thức trắng một đêm, đau đầu.
Uông Sở Lương bật cười, nhớ lúc trước Lương Hiệt có nói với mình làm tình có thể giảm bớt đau đầu.
Thật ra anh muốn gửi lại cho hắn câu này, nhưng lại đột nhiên nhớ tới Kha Địch, nháy mắt bao nhiêu ý tứ tán tỉnh đều bay sạch.
Anh nhắn lại cho đối phương: Buồi chiều đi đón Kha Địch đừng tới trễ, anh vừa mới gặp khách hàng, tạm thời rất bận.
Lương Hiệt ngay lập tức trả lời lại: Khách hàng lần này thế nào?
Uông Sở Lương cười cười, nhắn cho hắn: Một vị tiên sinh nho nhã lễ độ, tốt lắm.
Sau đó Lương Hiệt gọi thằng tới: "Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú, anh cũng không phải chưa từng gặp qua, đừng có thiếu cảnh giác!"
Uông Sở Lương dịu dàng cười: "Được rồi, yên tâm đi, mấy ngày nay cố gắng tiếp đón Kha Địch, anh tự chăm sóc bản thân được rồi."