Lương Hiệt cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.
Hắn và Kha Địch từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ba mẹ của hắn xem Kha Địch như con mình, mấy năm nay Kha Địch làm việc ở nước ngoài. Cách đây mấy năm, cậu ta phát hiện mình mắc chút bệnh, sau đó làm tiểu phẫu, giải phẫu cắt bỏ như mổ ruột thừa.
Nhưng tên Kha Địch này gọi điện cho Lương Hiệt, gào khóc như gà kêu, nói rằng cậu ta sắp chết, phải mau mau trở về tổ chức sinh nhật cho Lương Hiệt.
Tất nhiên Lương Hiệt không quan tâm, tên này thích khóc, dù sao thì cũng chẳng chết được.
Thật ra thì còn bé, Lương Hiệt rất cưng chiều Kha Địch, nhưng anh không thể chịu đựng nổi một người luôn làm rối tung mọi chuyện lên, hắn đi làm về nhà lúc nửa đêm, thấy một tên đàn ông chổng cái mông trần truồng ở trước mặt hắn, ai mà chịu cho nổi chứ.
Cho nên mấy năm nay, Lương Hiệt chẳng để tâm mấy đến cậu ta, thật ra thì bởi vì bên cạnh Lương Hiệt có người khác.
Kẻ đó không phải người mà hắn gặp trong giấc chiêm bao mỗi đêm, nhưng lại rất giống, giống tới mức nào à? Là lúc đối phương vừa cười vừa trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia cùng ánh mắt của người hắn gặp hai mươi năm về trước, giống nhau như đúc.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt đã lên giường, chẳng hề rụt rè, nhưng áp lực nhiều năm như vậy, khao khát cùng thương nhớ toàn bộ đều trút lên người nhau, rất sảng khoái.
Sau này Lương Hiệt biết đối phương cũng có người trong lòng, cũng rất giống mình, hai người bọn họ đều vì uống rượu mà nhận nhầm người nên mới lên giường với nhau.
Sau đó, hai người tâm đầu ý hợp, cho nhau sự an ủi, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Lương Hiệt cho mình là kẻ si tình, hắn thực sự thích Uông Lâm, dẫu cho hai mươi năm không gặp.
Hắn nghĩ, có lẽ Uông Lâm bây giờ đã thành tên đàn ông hơn ba mươi tuổi đầy sến sẩm, chăm sóc không tốt nên đầu đã bắt đầu hói.
Nhưng mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn nhớ về cậu bé thanh tú sạch sẽ kia.
Hắn sẽ không nghĩ đến việc yêu người khác, chỉ mãi đắm chìm trong mối tình đầu ấy mà thôi.
Về phần Uông Sở Lương, họ rất hợp nhau, Lương Hiệt thậm chí còn nghĩ rằng so với Uông Lâm đã bặt vô âm tín kia, Uông Sở Lương bây giờ còn phù hợp với anh hơn cả Vương Lâm,
Hơn nữa tính tình của Uông Sở Lương luôn đánh trúng trái tim hắn, là mẫu người mà hắn thích, là mẫu người mà hắn hi vọng Uông Lâm sẽ trở thành sau khi lớn lên.
Nhưng mà, hắn lại không chịu móc tim móc gan ra mà đối xử với Uông Sở Lương, hắn luôn nhắc nhở bản thân không được mắc câu người này, rất có lỗi với người trong lòng.
Huống chi, trong lòng Uông Sở Lương còn có một người "Anh".
Thật ra Lương Hiệt rất để ý chuyện này.
Ai cũng biết Uông Sở Lương có một đứa con trai khoảng 17, 18 tuổi.
Một người đàn ông 35 tuổi có một đứa con trai 17,18 tuổi, có chút lợi hại.
Lương Hiệt lúc mới biết chuyện này còn dở khóc dở cười, hỏi Uông Sở Lương sao tuổi còn trẻ mà làm con gái nhà người ta to bụng, còn hỏi mẹ đứa bé ở đâu.
Uông Sở Lương lại không gạt hắn, trực tiếp nói cho hắn biết đứa bé không phải con của anh, là con trai của anh mình.
Một từ "anh" làm cho đầu óc Lương Hiệt "ong" một tiếng.
Anh trai Uông Sở Lương học không giỏi, năm mười bảy, mười tám tuổi rời quê nhà đi theo thợ dạy nghề, sau này lại không thành nghề, mà mang theo một cô gái bụng mang dạ chửa về nhà.
Lúc đó bụng cô gái này rất lớn, người lớn trong nhà chỉ có thể chăm sóc cô ấy, đợi đứa bé ra đời,
Đứa bé được sinh ra, anh trai Uông Sở Lương cùng cô gái này đều biến mất, không biết là cùng nhau bỏ trốn hay mỗi người một ngả, tóm lại, chỉ có đứa trẻ bơ vơ không cha không mẹ, nằm trên chiếc giường lò* nhà họ Uông.
*Giường lò: một loại giường của người dân miền Bắc Trung Quốc, dùng gạch nung hoặc gạch để xây thành bệ, bên trên thì có trải chiếu, phía dưới có đường thông với ống khói, có thể nhóm lửa sưởi ấm.
Người lớn nhà Uông đều đau đầu, nói rằng đứa nhỏ này thật đáng thương, vừa mới chào đời thì cha không thương mẹ chẳng yêu, Uông Sở Lương, người vừa đậu đại học. vừa trêu đứa bé vừa nói: "Sau này nó sẽ là con của con."
Lúc ấy trong lòng Uông Sở Lương biết rõ, anh thích đàn ông, cả đời này cũng chẳng bao giờ có con được, nếu anh hai đã bỏ nó, vậy thì mình nuôi, cũng coi như có một người bầu bạn, còn có người để mà quay về.
Nghe mấy chuyện này, Lương Hiệt chẳng để ý mấy đến đứa bé, hắn để ý tới người anh trai của Uông Sở Lương kia.
Bởi vì lúc người này cùng hắn làm tình, bị đâm đến chỗ sâu nhất sẽ kêu "Anh ơi"
Mẹ nó, cái màn kịch vô đạo đức này.
Lương Hiệt cảm thấy giận tới mất khôn.
Dù sao thì Lương Hiệt cũng cảm thấy mình không thể phản bội Uông Lâm, cũng cảm thấy Uông Sở Lương với anh mình nhớ mãi không quên, hai người mới bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng.
Về phía Kha Địch, hắn cảm thấy hoảng loạn, dè dặt nghĩ chắc mình sụt mất hai năm tuổi thọ mất.
Nhưng khi hắn và Uông Sở Lương vừa nói chuyện điện thoại xong, nghe người kia nói vì kiếm tiền mà muốn đi theo thằng cha dâm tặc uống rượu, Lương Hiệt cảm thấy xong đời rồi, tuổi thọ của mình không chỉ đơn giản là hụt bớt hai năm thôi đâu.
Giảm mất mẹ một nửa luôn.
"Gì vậy?" Kha Địch kéo cánh tay hắn, "Đi mau, anh đã hứa hôm nay đi chơi với em rồi!"
Lương Hiệt cũng không phải đáp con mẹ nó ứng rồi à, nhưng điều kiện tiên quyết là, mẹ hắn cho rằng Kha Địch bị bệnh nan y nên muốn cậu ta hạnh phúc vượt qua quãng thời gian cuối đời.
Kết quả, Kha Địch gào còn to hơn hắn, bệnh nan y chỗ nào?
Ngồi trên thuyền hải tặc, Lương HIệt còn tự nhắn tin cho Uông Sở Lương
Hắn nhắn: Anh sắp nguy rồi đó, em chuyển tiền cho anh rồi, có khó khăn gì thì nói với em, đừng có tự giày vò bản thân.
Uông Sở Lương đang nấu mì, thấy hắn nhắn tin, bật cười, anh định thần lại, nói: "Anh tự giày vò bản thân mình, em ngại bẩn à?"