Hoắc Loạn Giang Hồ

Dung Lạc Vân dâng một bát thuốc tới nói: “Tỷ tỷ, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Dung Đoan Vũ ôm đàn, đầu ngón tay rời khỏi dây đàn, tiếng nhạc tạm ngừng, cô nhận lấy bát thuốc. Dung Lạc Vân đứng một bên, bỗng nhiên quay đầu, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Sao thế?” Dung Đoan Vũ hỏi.

“Không có gì…” Dung Lạc Vân hoài nghi, “Hình như đệ nghe thấy chút động tĩnh.”

Y bước ra ngoài, Đoạn Hoài Khác và Lục Chuẩn vẫn ở trong vườn, thấy sắc mặt y lo âu, Lục Chuẩn hỏi: “Nhị ca, có chuyện gì sao?”

Dung Lạc Vân không đáp, vừa ngẩng đầu lên thì thấy sắc trời đỏ rực khác thường, vành tai nhúc nhích, hình như lại nghe thấy chút âm thanh. Không đợi y nghe kĩ, một tên thị vệ giắt gươm xông vào hoa viên, thở hồng hộc, mặt đầy mồ hôi.

“Dung công tử!” Thị vệ bẩm báo, “Kiêu vệ quân đã bao vây Duệ Vương phủ, đang phá cổng rồi!”

Không có thời gian để kinh ngạc, Dung Lạc Vân lập tức xoay người tiến vào phòng, khi chạy ra xách theo một thanh trường kiếm. Duệ Vương phủ bị bao vây, vậy Hoắc Lâm Phong trong hoàng cung… Y hỏi: “Duệ Vương có sắp xếp gì?”

Thị vệ nói: “Vương gia đang đàm phán với Mạc tướng quân, gọi thuộc hạ tới thông báo cho công tử.”

Người Dung Lạc Vân không yên tâm nhất là Dung Đoan Vũ, cân nhắc một lúc, y dặn dò Đoạn Hoài Khác: “Đại ca, làm phiền huynh bảo vệ tỷ tỷ, đệ ra ngoài xem thử.”

“Yên tâm đi.” Đoạn Hoài Khác nói, “Nếu Duệ Vương phủ không thể ở lại được, ta và Đoan Vũ sẽ thu dọn đồ đạc.”

Phó thác xong, Dung Lạc Vân vội vàng chạy ra khỏi trập viên, Lục Chuẩn dẫn Thái Bình theo sau, ngày càng tới gần cổng phủ, tiếng gào thét cũng ngày càng âm vang, vừa đi qua sảnh chính, nhìn thấy mấy mươi thân binh đang gác sau cổng.

Trong đám người đó, Mạnh Đình Nguyên đứng ở giữa, gân xanh lồi lên, đang đàm phán với kiêu vệ quân bên ngoài. Dung Lạc Vân chạy tới, chăm chú nhìn cho rõ, hai cánh cổng sơn mài dày nặng bị tông ra một khe hở.

Y hỏi: “Bên ngoài có bao nhiêu tên?”

Mạnh Đình Nguyên nói: “Hơn hai nghìn, dẫn đầu là tướng quân Mạc Lam Sơn.”

Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Những kiêu vệ đó phụng mệnh của ai?”

Mạnh Đình Nguyên đáp: “… Hoàng huynh.” Nói ra mới cảm thấy chán nản, cha con máu mủ ruột rà, ngó lơ hắn mười mấy năm, huynh đệ thủ túc cũng muốn nói giết là giết.

Sắc mặt đau thương đó chỉ thoáng lướt qua, Mạnh Đình Nguyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cổng lớn, quát: “Mạc tướng quân, ta là Vương gia do tiên đế thân phong, hà cớ gì phải bao vây phủ của ta?”

Mạc Lam Sơn ở bên ngoài nói: “Mạt tướng phụng mệnh hành sự, về phần nguyên do, trong lòng Vương gia tự khắc rõ.”

Mạnh Đình Nguyên gào lên: “Bổn vương không rõ!” Hắn tiến lại gần một bước, vẻ phẫn nộ trong mắt không thể nào che giấu được, “Dù là Hoàng thượng cũng phải tuân thủ pháp luật, bắt người cũng cần có chứng cớ!”

Mạc Lam Sơn nói: “Vương gia, lũ phản tặc giang hồ trong phủ của người chính là chứng cớ!”

Mạnh Đình Nguyên nhìn sang Dung Lạc Vân, phen này không chỉ là đối phó với hắn, mà đám người Dung Lạc Vân cũng là mục tiêu của Hoàng thượng. Hắn bình tĩnh lại, giơ tay lên đẩy Dung Lạc Vân ra sau, hét ra ngoài: “Người giang hồ trong phủ của bổn vương là khách quý quang minh chính đại được bổn vương mời về, phản tặc ở đâu ra?”

Bên ngoài truyền tới tiếng cười gằn, Mạc Lam Sơn cười đáp: “Vương gia không cần giảo biện, Hoắc tướng quân ở trong cung đã khai hết rồi, người cấu kết với Bất Phàm Cung, ý đồ mưu phản, mỗi một chuyện đều không thoát được đâu!”

Không ngờ còn có kế ly gián này, Dung Lạc Vân còn chẳng thèm nhíu mày, y lùi ra sau tính toán, mười lính tinh nhuệ của Hoắc gia đang ở trong rừng, trong phủ còn có hai mươi tên, nhân lúc Mạnh Đình Nguyên đang kéo dài thời gian, y ra lệnh cho hai mươi lính tinh nhuệ ẩn nấp trên bờ tường.

“Duệ Vương, tránh ra!” Dung Lạc Vân gầm nhẹ một tiếng, sau đó phát hiệu lệnh, “Thả tiễn!”

Hai mươi tinh binh đồng loạt thả tiễn, mũi tên bắn vào không khí, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết, dường như đã lâm vào cảnh hỗn loạn. Mạc Lam Sơn quát: “Phá cổng! Mau phá cổng ra!”

Cổng lớn Duệ Vương phủ đập rầm rập, thấy sắp không khống chế được nữa, Mạnh Đình Nguyên tức thì ra lệnh: “Chia ra bốn phía trong phủ, chống cự với kiêu vệ quân, nếu có thể trốn ra thì đến ngõ Hàm Nột thành tây tập hợp.”

Các tinh binh Hoắc gia từ trên bờ tường nhảy xuống, rút gươm xách kiếm: “Tướng quân có phân phó, lúc tướng quân không ở đây thì chúng thuộc hạ phải nghe sự điều động của Dung công tử.”

Dung Lạc Vân tức tốc nói: “Tám người ở lại theo ta, những người còn lại chia thành bốn người một nhóm, dẫn binh chống cự ở ba mặt đông, tây, bắc trong phủ, có kẻ xâm nhập, giết chết không tha.”

Nói xong, chúng binh giải tán, hai cánh cổng lớn đã lung lay sắp đổ. Ánh tà dương sắp tan hết, không ai lo chuyện đốt đèn, không gian này ngày càng mờ tối.

Dung Lạc Vân quay đầu lại: “Duệ Vương mau đi đến cửa tây, nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài rồi nói sau!”

Mạnh Đình Nguyên nói: “Ta phải đi cùng Tiểu Hành, chết cũng chết trong an tâm!”

Dung Lạc Vân giơ chưởng lên, đẩy Mạnh Đình Nguyên ra xa, mắng: “Ngày tháng của tôi còn dài lắm!” Y dặn dò Lục Chuẩn, “Lão Tam, dẫn Duệ Vương đi, mau lên!”

Rầm, hai cánh cổng cuối cùng cũng bị phá mở, gần nghìn kiêu vệ quân cùng nhau ùa vào.

Khoảnh khắc đó, đáy mắt Dung Lạc Vân hiện lên chút hình ảnh mơ hồ, năm đó cũng là như thế này, sau khi đọc thánh chỉ xong, một đống kiêu vệ xông vào trong phủ, giết hết tất cả những sinh mệnh vô tội.

Khi đó mới năm tuổi, y chỉ là một đứa trẻ bị dọa đến khóc nức nở mà thôi.

Bây giờ cũng lại là thành Trường An, y nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Dung Lạc Vân quát lên: “Giết hết cho ta!”

Y xách kiếm xông lên đầu, tám tinh binh dồn thành một tốp, gươm kiếm tước thịt, chiêu thức bẻ xương, đá lát dưới chân ướt rất nhanh, máu tươi chảy thành từng vũng.

Phi thân lên, Dung Lạc Vân bay đến trước mặt Mạc Lam Sơn, thanh trường kiếm chĩa tới, mang theo nội lực thâm hậu, chém thanh gươm của Mạc Lam Sơn thành từng mảnh, sau đó giơ một chưởng, ập vào mặt đối phương, cả gương mặt tức thời vặn vẹo.

Mạc Lam Sơn không phát ra được tiếng động nào, ngã nhào xuống mặt đất.

Tướng quân cầm đầu đã chết, các kiêu vệ quân bắt đầu hoảng loạn, nhưng Định Bắc quân chinh chiến sa trường sớm đã quen mắt, cứ một đao là một mạng, hợp lực nhuộm cả con đường thành máu.

Mặt Dung Lạc Vân bị bẩn rồi, không biết là dính máu của ai, y quát: “Bọn chúng nhất định sẽ gia tăng binh lực, chúng ta nhất định phải mau chóng giết hết bọn chúng để ra ngoài!”

Hai nghìn kiêu vệ quân, người ngã xuống ngày càng nhiều, động tĩnh binh tặc chạm trán dọa tổ chim trên cây, Dung Lạc Vân chống cự với tầng tầng lớp lớp quan binh nhào tới, không biết phía sau có một mũi kiếm đang nhắm tới.

Bất thình lình, tiếng kêu thảm thiết rạch xé trời đêm, khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Chỉ thấy một con sói xám nhào tới xô ngã kẻ cầm kiếm, răng sói cắn vào cánh tay đối phương, Dung Lạc Vân phản ứng cực nhanh, nhân lúc quân địch không chuẩn bị lập tức xuất chiêu, sảng khoái nói: “Thái Bình, cắn đứt cổ hắn cho ta!”

Trăng mờ mờ ẩn ẩn, duy chỉ có hoàng cung là vẫn sáng sủa.

Lúc này ở trong cung đã bị Hoắc Lâm Phong quậy đến gà bay chó sủa.

Tiểu điện kia toàn là vệt máu, đao kiếm rơi đầy đất, trăm tên ngự đình úy không còn ai sống sót, Hoắc Lâm Phong thì chẳng biết đã trốn tới chỗ nào rồi, tất cả thị vệ trong cung vây bắt tứ phía nhưng không thể nào đuổi kịp Thần Long Vô Hình.

Hoàng đế được vây xung quanh bảo vệ, không lâu sau, có nô tài vội vàng chạy tới bẩm báo: “Hoàng thượng… Hoắc tướng quân mới nãy xâm nhập vào ngự hoa viên, ném, ném…”

Hoàng đế nhíu mày: “Ném cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể ném xuống hồ ư?!”

Nô tài sợ hãi nói: “Hoắc tướng quân ném vào trong hồ mấy viên đạn, không biết là độc dược gì mà mặt hồ xanh chợt biến sắc, cá chép đều chết hết, mặt hồ bốc lên khói vàng, mấy chục ngự đình úy đuổi theo đều lần lượt trúng độc!”

Lúc này, Hoắc Lâm Phong đáp xuống ở một góc uyển, thị vệ canh chừng không còn nhiều, không bao lâu đã xử lý sạch sẽ, hắn lại xoay người, trong phòng có rất nhiều phụ nữ ùa ra, có già có trẻ, mà ai cũng tóc tai bù xù như bị điên.

“…” Hắn mắng, “Khốn kiếp đây là lãnh cung à?”

Những người phụ nữ kia chạy tới, cười hi hi, khen hắn anh tuấn, còn có người phấn khích la lên. Dọa Hoắc tướng quân sợ chết khiếp, hắn phá cổng ra, trước khi đi thì nói: “Đi tìm Hoàng thượng của mấy người đi!”

Chừng nửa nén hương sau, đám phụ nữ phát điên đó ùa vào hậu cung, dựa vào một chút ý thức còn sót lại, mỗi người tìm đến một cung, nhất thời đâu đâu cũng có tiếng kinh hô của nữ nhân.

Hoàng đế vẫn chưa hết giận từ “độc dược hồ nước” thì nô tài lại liên tục tới báo hết lần này đến khác.

“Hoàng thượng, Hoắc Lâm Phong xông vào lãnh cung, những kẻ điên kia đều được thả ra rồi!”

“Hoàng thượng, Hoắc Lâm Phong xông vào ngự mã giám, trăm con tuấn mã sổng ra khỏi chuồng, chạy loạn xạ trong hoàng cung!”

“Hoàng thượng, Hoắc Lâm Phong xông vào nội lao, giải thoát cho tất cả những kẻ bị giam giữ!”

“Hoàng thượng, Hoắc Lâm Phong xông vào ngự thiện phòng, gia cầm sổ lồng, sợ hơn là hắn bỏ độc vào thức ăn…”

Hoàng đế phẫn nộ không thôi, ngự đình úy thương vong không kể xiết, còn Hoắc Lâm Phong kia thì không tổn hao chút lông tóc nào, còn quậy phá bừa bãi trong hoàng cung. Đúng lúc này, nô tài bên cạnh run rẩy nói: “Hoàng thượng, người mau nhìn kìa…”

Từ phía đằng xa, ở phía tây nam, dưới bầu trời đen như mực hiện lên những đốm lửa màu đỏ đồng, hướng đó chắc hẳn là nơi của hoàng tử, hoàng đế lảo đảo bước chân, dưới sự dìu đỡ của nô tài mà run cầm cập.

“Cứu hỏa, mau cứu hỏa đi.” Hắn hoảng loạn nói, “Nếu hoàng tử có bất trắc gì, trẫm sẽ giết tất cả các ngươi!”

Ngọn lửa ở góc tây nam bừng bừng giữa không trung, không nhìn rõ rường cột hiên phòng là gì, chỉ có thể thấy ánh lửa khổng lồ, những người trong cung đầu tiên là gào thét chạy ra, sau khi hoàn hồn thì cả điện đều đã bốc cháy, mỗi một cột sơn đều bị một chưởng đánh cho rạn nứt, không ai dám lại gần.

Lúc này, Hoắc Lâm Phong băng tường vượt nóc, nhìn thấy chính điện mỗi ngày thượng triều.

Nếu đã thấy chính điện tức là cách cổng cung không còn xa nữa, hắn dừng lại, đặt đứa bé trong lòng xuống đất. Đây là đứa con duy nhất của hoàng đế, mới năm tuổi, đang ôm khư khư cổ hắn.

“Bỏ tay ra.” Hắn nói.

Tiểu hoàng tử nói: “Dẫn ta đi tìm phụ hoàng đi, ta sợ lắm!”

Hoắc Lâm Phong gỡ bàn tay nhỏ bé ấy ra: “Hoàng tử đứng ở đây, có người nhìn thấy hoàng tử sẽ dẫn hoàng tử đi.”

Hắn nghĩ, năm đó Dung Lạc Vân cũng là một đứa bé nhỏ nhắn như thế này, vô cùng sợ hãi, mất đi tất cả mọi thứ. Đứng dậy rời khỏi, hắn đi về phía bờ tường phía tây, không biết tình hình ở Duệ Vương phủ thế nào rồi.

Vừa ra đến tường, một đội binh mã đang đứng chầu chực, tên cầm đầu đeo mặt nạ.

Cách nhau mấy bước, Hoắc Lâm Phong đứng yên, hỏi: “Ngươi xếp thứ mấy vậy?”

Người kia nói: “Lão Đại, Trần Di.”

Hoắc Lâm Phong gật gù, bước ra một bước, ngự đình úy đối diện lập tức xông tới, hắn giương tay tiếp chiêu, vừa đấm vừa đá từng bước ép sát. Trong tích tắc, Trần Di trở tay vung lên một cây giáo, xé gió nhào tới.

Bất thình lình, Hoắc Lâm Phong nhấc lên phi lên, vươn tay nắm lấy thân giáo, bất chợt đánh tới trước mặt Trần Di. Hắn áp sát đối phương, cây giáo ngược lại trở thành thứ khống chế Trần Di, không thể nào cựa quậy được.

Hai người giao đấu trăm chiêu, rầm, Trần Di né ra, một chưởng của Hoắc Lâm Phong giáng lên bờ tường, mặt tường xuất hiện vết nứt. Chân khí tản ra, sau khi chấn kinh, Trần Di lùi lại vài bước, vẫn chưa đứng vững, trước mặt lại thêm một chưởng nữa.

Dưới tình thế nghìn cân treo sợi tóc, gã xuất hết toàn lực nghênh đón.

Nội lực hai người thâm sâu vô hạn, phía sau mái ngói phía sau sụp đổ, gió lạnh từ ngoài cung thổi vào trong.

Hoắc Lâm Phong nhìn ra bên ngoài, trố mắt nói: “Trần Nhược Ngâm!”

Trần Di kinh ngạc quay đầu, phát ra một tiếng “ợ”, Hoắc Lâm Phong giáng một chưởng ngay sau lưng gã, cách lớp áo bông, áo giáp, chưởng gãy xương sống gã.

Trong tầm nhìn không còn người nào, chỉ còn lại vẻ ảm đạm không ánh sáng.

Trần Di ngã xuống, chết không nhắm mắt, Hoắc Lâm Phong phủi tay, đá vạt áo ra, sải bước rời khỏi hoàng cung.

Phía sau có ánh lửa, có khói bay mịt mù, có tiếng hô gọi thảm thiết, hắn đi về phía trước, chui vào một ngõ tối. ở nơi cuối ngõ u ám, chợt xuất hiện một đôi mắt xanh ngọc bích như là mơ.

Hoắc Lâm Phong sửng sốt: “Thái Bình?”

Đôi mắt xanh kia trừng to, chạy tới, tiếng thở hổn hển, tiếng giày lĩnh đạp trên mặt đất, thậm chí cả tiếng tay áo phất phơ cũng có thể nghe thấy. Hoắc Lâm Phong dang hai tay ra, không đỡ lấy Thái Bình mà trước tiên ôm lấy cái cơ thể ấm áp này.

Loạn thế lắng xuống.

Lúc này mới nhận ra, ngày mai đã là giao thừa rồi.

Tác giả:

Tiểu Hoắc, một chàng trai thích chạy nhảy và chơi trốn tìm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui