Hoắc Loạn Giang Hồ

Đỗ Tranh ngồi xổm bên sạp, trong tay một đôi giày đen đã giặt sạch sẽ, nói: “Thiếu gia, hôm nay thay đôi này đi.”

“Ừm.” Hoắc Lâm Phong mang vớ rồi xỏ giày vào, Ồ, còn nóng hổi.”

Đỗ Tranh nói: “Tôi gác bên bếp lò đấy.” Cậu đứng dậy, mở áo ra mặc lên cho Hoắc Lâm Phong, rồi đeo thắt lưng và ngọc bội. Cậu nhìn lén một cái, ấp úng nói: “Thiếu gia…”

Hoắc Lâm Phong nói: “Làm sao, nói luôn đi.”

Đỗ Tranh nhỏ giọng hỏi: “Có phải sắp bắt đầu đánh trận rồi không?”

Cài chặt khuy áo, Hoắc Lâm Phong trả lời: “Có lẽ là vậy.” Hắn giơ tay ôm vai Đỗ Tranh, không giống như chủ tớ mà giống một đôi hồ bằng cẩu hữu hơn, ôm vai người ta đi đến bên cửa sổ mới nói tiếp: “Ngươi thu dọn đồ đạc đi, đợi bắt đầu đánh thì ngươi nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.”

Đỗ Tranh vội nói: “Thiếu gia, tôi trốn một mình sao? Tôi trốn đi đâu đây?”

Hoắc Lâm Phong thấp giọng mắng: “Ngốc tử, trốn đi đâu mà chẳng được.” Bên ngoài là một màn tuyết trắng, hắn chỉ ra bức tường xám và cổng sơn mài, “Tường đã thành tường nguy rồi, cửa cũng không biết khi nào sẽ bị phá mở, sau khi ngươi trốn ra ngoài thì trà trộn làm dân thường, có biết chưa?”

Nói tới nói lui, Đỗ Tranh nghe vào tai cũng chỉ là hai chữ “trốn chủ”, cậu nào dám chứ, lắc đầu nguầy nguậy: “Thiếu gia, tôi không đi đâu, tôi phải đi theo thiếu gia!”

Hoắc Lâm Phong quở trách: “Theo ta làm gì? Ngươi có giúp ta giết địch được không?” Hắn vỗ vai Đỗ Tranh, “Ngươi phải sống thì sau này mới có thể hầu hạ ta, mới có thể về Tái Bắc thành thân với Mai Tử chứ, nhớ chưa hả?”

Đỗ Tranh cứng họng, đành phải ưng thuận, sau đó đi thu dọn những món đồ cần thiết.

Hoắc Lâm Phong đẩy cửa ra ngoài, nhảy phóc lên mái hiên, đâu cũng là tuyết, hắn phủi một góc ngồi trên nóc nhà. Chốc lát sau, tiếng đạp tuyết loẹt xoẹt ngày càng tiến lại gần, rất khẽ, có thể thấy là đã dùng khinh công.

“Tướng quân.” Trương Duy Nhân tới rồi.

Hoắc Lâm Phong không quay đầu lại: “Ngồi đi.”

Hai người lưng đối lưng, vạt áo phủ trên mặt tuyết hơi ẩm ướt, lặng thinh một hồi, Trương Duy Nhân nói: “Tối qua cổng thành Nam thương vong nghiêm trọng, trong thành đại loạn, bây giờ toàn thành đều tăng cường cảnh giác.”

Những chuyện này không khó ngờ tới, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Hoàng cung thế nào rồi?”

Trương Duy Nhân nói: “Giờ Dần ba khắc cử hai nghìn ngự đình úy canh giữ nghiêm ngặt những trạm gác trong thành, tất cả đều diễn ra theo đúng kế hoạch của tướng quân, Hoàng đế cho rằng nhóm của tướng quân muốn trốn ra khỏi Trường An.”

Hoắc Lâm Phong cười nói: “Đó là vì quân của Duệ Vương quả thật quá ít, không ai tin chúng ta dám khởi binh.” Nhưng thiếu thốn binh lực thì không khác gì lấy trứng chọi đá, “Khi nào thì Định Bắc quân tới được?”

Trương Duy Nhân đáp: “Đã phân tán hành quân, khó mà phán đoán được vị trí cụ thể, nhưng mà một hai ngày này chắc là cũng sắp rồi.”

Bây giờ chỉ có thể đánh cược thôi, đợi đến khi chính thức giao chiến với kiêu vệ quân, bọn họ có thể chống cự được bao lâu. Hoắc Lâm Phong nắm một vốc tuyết trên ngói, nói: “Bất luận thành hay bại, phen này, ta nhất định phải giết Trần Nhược Ngâm báo thù.”

Hắn biết, Dung Lạc Vân cũng có suy nghĩ như vậy.

Trương Duy Nhân mặc nhung trang tay chẽn, tỏ rõ ý: “Tướng quân, thuộc hạ gia nhập đội ngũ, xông pha cùng tinh binh Hoắc gia.”

Hoắc Lâm Phong lắc đầu: “Không được, ta đã có sắp xếp khác rồi.” Đây là quân lệnh không thể cãi lời, “Ngươi tiếp tục âm thầm theo dõi, chuyện thành thì không cần nói nhiều, còn nếu bại, giữa ranh giới nguy nan tồn vong, ngươi phải xuất hiện kịp thời.”

Hắn móc ra một vật từ trong lồng ngực, là chiếc khăn tay màu xám thêu ngân hạn, hắn đưa sang, nói: “Chiếc khăn tay này đã tẩm độc, chỉ cần bịt mũi miệng là sẽ ngất xỉu, đến lúc đó ngươi hãy đánh ngất Dung Lạc Vân.”

Trương Duy Nhân kinh ngạc: “Tướng quân, chuyện này…”

Hoắc Lâm Phong nói: “Dẫn em ấy về Tái Bắc, binh mã của đại ca đang ở đó, Tái Bắc là nơi an toàn nhất.”

Hắn đã liệu được tới kết quả xấu nhất, cũng đã sắp xếp từng đường lui, đầy tớ trung thành, người mình yêu nhất, duy chỉ có bản thân mình là hắn không nghĩ tới. Nắm tuyết mịn nằm trong lòng bàn tay trở nên rắn chắc hơn, làm hắn nhớ tới biệt uyển ở Hầu phủ, hắn và Dung Lạc Vân truy đuổi nhau đánh trận tuyết.

“Được rồi.” Hoắc Lâm Phong phân phó, “Lui đi.”

Sau lưng lạnh tanh, không còn ai nữa, Hoắc Lâm Phong ngồi thừ ra một hồi lâu rồi cũng nhảy xuống sân. Hắn tiến vào trong phòng, lúc này những người khác cũng lục tục thức dậy, chỉ có Dung Lạc Vân vẫn còn nằm rúc trên sạp ngủ say.

Hoắc Lâm Phong ngồi bên sạp, cúi người đè xuống, không lên tiếng, vói tay vào trong chăn bông. Dung Lạc Vân thét lên một tiếng, ngồi phắt dậy, quát: “Lạnh! Ta giết huynh bây giờ!”

Quả cầu tuyết kia tan chảy trong ổ chăn, thấm ướt một mảng đệm, Hoắc Lâm Phong giũ chăn ra liếc một cái, cố ý hỏi: “Tiểu Dung, em tè dầm hả?”

Dung Lạc Vân cáu lên là động tay động chân, tay siết nắm đấm, nghiêng người nện lên lồng ngực Hoắc Lâm Phong, cơ thể cũng bổ nhào tới. Hoắc Lâm Phong không tránh né gì, túm lấy nắm đấm kia, sau đó ôm chặt lấy người đang bổ nhào tới kia

Dung Lạc Vân lập tức yên phận, vùi mặt vào hõm cổ người ta, thậm chí còn thấy buồn ngủ.

Hoắc Lâm Phong với lấy xiêm y ở cuối sạp, mặc lên từng món cho Dung Lạc Vân như đang chăm sóc trẻ em, cột xong nút thắt cuối cùng thì trời cũng đã sáng bảnh mắt.

Dung Lạc Vân nói: “Hôm nay là ngày đầu năm mới, xiêm y này có hơi sơ sài.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Còn nhớ không, lúc ở Tây Càn Lĩnh, em từng mặc một bộ hồng y đến phủ tướng quân gặp ta, lúc đó ta đã nghĩ rằng chúng ta sắp thành thân rồi.”

Không thể được như những đôi nam nữ trên thế gian, rốt cuộc cũng có hơi tiếc nuối, Dung Lạc Vân dỗ dành: “Thành thân chỉ là một buổi lễ mà thôi, chúng ta thầm kết phu thê, đó mới là sự thật.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Vậy em là phu, hay là thê?”

Có lẽ là ý đùa giỡn trong đáy mắt quá rõ ràng, Dung Lạc Vân thẹn thùng, mím môi không chịu đáp, bỗng nhiên, Hoắc Lâm Phong gãi vào lòng bàn chân y, y ngứa ngáy toàn thân, đành nhận thua.

Y nghiêng người thủ thỉ bên tai hắn: “Khoảnh khắc ấm áp này kết thúc là chúng ta phải đánh cược mạng sống rồi.” Bàn tay dần dần vuốt lên trên, dịu dàng bóp cổ họng hắn, “Người ta hay nói phu thê là chim cùng rừng, nếu tai họa gieo xuống, huynh đừng hòng vứt ta ra ngoài.”

Hoắc Lâm Phong nuốt nước bọt: “Nói xằng bậy gì thế, đương nhiên là hai chúng ta không thể chia xa được.”

Dung Lạc Vân thấp giọng cười: “Những lời huynh nói với Trương Duy Nhân, ta dùng Lục Lộ Phạn Âm nghe rõ từng câu từng chữ rồi.” Khóe mắt khẽ chuyển động, đuôi mắt hơi đỏ lên, “Ta cũng nói cho huynh biết, lão tặc họ Trần chúng ta phải cùng nhau giết, thắng phải cùng nhau thắng, chết, cũng phải cùng nhau chết.”

Hoắc Lâm Phong trói chặt Dung Lạc Vân, trước giờ sát phạt rất quả quyết, duy chỉ có tình trường khó đứt, hồi sau, không thốt ra chữ nào, chỉ đành gật đầu.

Lúc này, cửa sau trong sân có một người tiến vào, là đội trưởng Điền Triệt, còn chẳng gõ cửa phòng đã xông vào bẩm báo: “Tướng quân, một nhóm kiêu vệ tuần tra đã đến đầu ngõ rồi.”

Sau trận đột kích đêm qua, một số lượng lớn kiêu vệ quân đi rà soát từng ngõ ngách, đợi đến khi chúng bước vào Hàm Nột thì bọn họ sẽ bị phát hiện ra ngay. Hoắc Lâm Phong lập tức sắp xếp: “Ra lệnh cho tất cả tướng sĩ bày trận sẵn sàng. Đội quân tinh nhuệ theo ta xung phong, những thân binh khác theo sát phía sau, tuyệt đối không thể tách ra.”

Điền Triệt hỏi: “Tướng quân, chúng ta đánh thế nào đây?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Xung quanh cổng thành và trạm gác đều dày đặc binh lính, đều tưởng rằng chúng ta muốn trốn khỏi Trường An, trước tiên phá khỏi vòng vây, sau đó đi từ trong thành, tiến thẳng đến hoàng cung.”

Binh lực trong hoàng cung đã giảm bớt, nhưng nếu muốn tấn công vào cổng cung và tường cung thì cũng không phải chuyện dễ. Dung Lạc Vân nói: “Hoặc là, chúng ta dùng khinh công đột nhập vào, một người yểm trợ, một người đi mở cổng cung?”

Tuy hơi lỏng lẻo, nhưng quân bên ngoài có thể hiệp lực xông vào, dường như bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Phân phó ổn thỏa xong xuôi, ra sân, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ở trong ngõ Hàm Nột, Hoắc Lâm Phong, Dung Lạc Vân, Đoạn Hoài Khác, Lục Chuẩn, mỗi người đều ăn mặc chỉnh tề, xách kiếm chờ đợi.

Cộc cộc, đội quan binh kia đã tới trước cửa, chúng gõ cửa.

Cửa hé ra một khe hở, quan binh dẫn đầu hơi giật mình, dòm vào bên trong, nhìn rõ đám người trong sân. “Là, là ở đây!” Gã kinh ngạc quát lên, “—— Loạn tặc ở đây!”

Đột nhiên, từ bên trong nhà có một con sói xám nhào ra, nhe răng nanh, ngoạm một phát đứt luôn cổ gã quan binh kia.

Hoắc Lâm Phong dẫn đầu, gào lên: “Xông lên!”

Mấy người đồng loạt ào ra, chỉ trong giây lát, toàn bộ những cửa nhà trong ngõ Hàm Nột đều mở toang cánh, ba mươi tinh binh Hoắc gia giắt gươm, thân đeo ống tiễn, gầm rú xông lên đầu, hơn nghìn thân binh còn lại của Duệ Vương theo sát phía sau, chen chúc chật kín cả con ngõ.

Đội quan binh kia đã không còn ai sống sót, Hoắc Lâm Phong dẫn binh xông ra ngoài, vừa rẽ ra đường lớn thì đụng phải gần trăm kiêu vệ tuần tra. Hai bên chém giết lẫn nhau, Hoắc Lâm Phong cầm kiếm nhập vào đám người, giết sạch một hơi hai, ba chục tên chỉ trong chớp mắt.

Khi ở Tái Bắc, Dung Lạc Vân chưa từng theo lên chiến trường, bây giờ mới xem như là được chứng kiến, vị tướng quân man rợ này giết người không cần chiêu thức gì, chỉ cần kết quả, cực kỳ muốn đâm một nhát xiên chết hai mạng luôn.

Cứ như thế, nhóm của bọn họ không tốn bao lâu đã nhanh chóng tiến về phía trước rồi.

Đi suốt không ngừng nghỉ, cứ thấy binh là giết, đi thẳng về phía hoàng cung.

Trong phủ thừa tướng, Trần Nhược Ngâm khoác áo choàng lông cáo đang đứng dưới hiên đùa nghịch một con vẹt, bên ngoài đã thành loạn thế nhưng ông vẫn ung dung tự tại, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Chẳng ngờ ám vệ lại tìm tới, phá vỡ vẻ thanh tịnh này: “Nghĩa phụ, đám Hoắc Lâm Phong đã ra tay rồi.”

Trần Nhược Ngâm “Ừm” một tiếng: “Hắn chỉ có mấy chục Định Bắc quân, cho dù có thể lấy một chọi trăm, cũng giết không hết.”

Ám vệ nói: “Không chỉ thế, còn có một nghìn tám trăm thân binh của Duệ Vương.”

Trần Nhược Ngâm xác nhận lại: “Duệ Vương?” Tối qua đột kích ở cổng thành Nam là vứt bỏ Duệ Vương để trốn thoát mà, chẳng lẽ… “Sao, Duệ Vương cũng bỏ trốn theo, từ giờ làm một Vương gia đào phạm lưu lạc dân gian à?”

Ám vệ trả lời: “Nghĩa phụ, bọn chúng không bỏ trốn, mà là… tiến đánh hoàng cung.”

Trần Nhược Ngâm kinh hoảng, hoàng cung, đám người Hoắc Lâm Phong tiến đánh hoàng cung ư?!

Ông nhịn không được mà cười rộ lên, nói như tự giễu: “Là bổn tướng đánh giá thấp bọn chúng, không ngờ chúng còn có gan này.”

Ám vệ nói: “Hoàng thượng trúng kế, tưởng rằng chúng muốn trốn khỏi Trường An, binh lực trong cung đều đã điều động đến cổng thành, bây giờ đương là lúc yếu nhất. Nghĩa phụ, chúng ta có cần ra tay không?”

Trần Nhược Ngâm rơi vào thinh lặng, mãi lâu sau mới chậm rãi nói: “Lúc này có lẽ đại quân đã nhận được tin tức đang tiến đến hoàng cung rồi.” Ông hơi suy tư, “Ngươi dẫn người đến gần hoàng cung, vào nhà cướp của, ép dân chúng chạy tán loạn.”

Đám Định Bắc quân kia có kiêu hùng đến mấy thì cũng là nghĩa binh, một khi gặp bá tánh sẽ càng không giết được. Ném chuột sợ vỡ bình, bó tay bó chân, tốc độ đương nhiên sẽ chậm lại, đến khi tới được trước cổng cung thì những kiêu vệ quân khác cũng đã đuổi kịp rồi, hai mặt đều là địch làm sao ngăn cản được?

Chỉ có một nghìn tám trăm người, càng dây dưa sẽ càng sức cùng lực kiệt.

Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu không phải cũng chết như thế sao?

“Nghĩa phụ cao minh.” Tên ám vệ nghe lệnh tức tốc đi làm.

Chưa tới nửa canh giờ, Hoắc Lâm Phong dẫn binh tiến quân thần tốc, khi cách hoàng cung chỉ còn vỏn vẹn hai ba dặm nữa, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều bá tánh chạy trốn ra ngoài. Trong tình hình này đáng lẽ phải đóng cửa ở nhà chứ, vì sao lại chạy trốn khắp nơi thế kia?

Hắn quát: “Không được làm hại bá tánh!”

Nhưng kiêu vệ quân trước mặt lại không hề đổi sắc mặt, thấy bọn họ kiêng dè thì càng dâng cao khí thế. Dần dần, đội ngũ của bọn họ đã đình trệ không tiến lên được, tốc độ giết địch giảm xuống, bá tánh trở thành chướng ngại vật của bọn họ.

Dung Lạc Vân quay đầu lại, chợt thấy bốn phương tám hướng có rất đông binh mã đuổi tới, y phi thân ra sau, chia ra cùng Hoắc Lâm Phong ở đầu đuôi ngăn địch. Trời rét đất lạnh, nhưng y thì đổ đầy mồ hôi nóng, đôi mắt đỏ bừng nổi bật giữa những vũng máu tươi.

Một nghìn tám trăm thân binh, người ngã xuống ngày càng nhiều.

Điền Triệt gào lên, vai lưng đều chấn thương, nhưng giống như không biết đau là gì.

Bọn họ bị bao vây kín kẽ, chỉ cần thở dốc một hơi thôi là sẽ bị kiếm lấy mạng ngay tức thì.

Dung Lạc Vân nghĩ, cũng may y và Hoắc Lâm Phong đang ở cùng nhau, gặp nhau đúng lúc vào xuân, trăm hoa đua nở, bây giờ tuyết bay đầy trời, dù có chết cũng là một quang cảnh tuyệt đẹp hiếm có.

Ngoại trừ tiếng giáo mác va chạm thì y không nghe thấy gì nữa.

Giết đến nỗi chết lặng, nhưng không nhìn thấy điểm cuối đâu, không biết đến khi nào mới có thể dừng lại.

Bỗng nhiên, tinh thần Dung Lạc Vân trở nên mỏi mệt, một mũi kiếm lóe sáng chĩa thẳng về phía y, Hoắc Lâm Phong nghiêng người bay tới, ôm lấy y né đi, dùng một nhát kiếm đâm xuyên đối phương.

“Tiểu Dung, không sao chứ?!” Hoắc Lâm Phong vội vàng nói.

Dung Lạc Vân hoàn hồn: “Không sao——”

Y hơi hoài nghi, bởi vì từ phía xa, loáng thoáng truyền tới tiếng vó ngựa, Hoắc Lâm Phong cũng nghe thấy, cả hai lập tức nhìn về phía cuối con phố.

Chỉ thấy giữa màn gió tuyết khói lửa, mấy nghìn quân đang phi như bay tới…

Chàng thiếu niên dẫn đầu bừng bừng khí thế, la lên: “—— Nhị ca! Hoắc đại ca!”

Mác vàng lóe sáng, trận thế đó giống như thiết mã vượt sông băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui