Hoắc Loạn Giang Hồ

Chén nến lăn mấy vòng rồi cũng tắt lịm, cái chén cũng không biết đã vỡ ở bậc thang nào rồi.

Trời tối om om, Hoắc Lâm Phong buông Dung Lạc Vân ra, ôm ấp xong lại thấy hơi lúng túng. Lúc rơi xuống nước cũng đã ôm, mấy ngày trước bị thương cũng đã ôm, sáng sớm thức dậy trên giường càng ôm thân mật hơn nữa, nhưng mà đều không giống như bây giờ.

Những cái ôm kia là chăm sóc, là dìu đỡ, là sưởi ấm, nhưng giờ này phút này thì hoàn toàn khác.

Thậm chí khác như thế nào, Hoắc Lâm Phong rất ít khi ôm nam nhân, nên không biết, Dung Lạc Vân rất hiếm khi bị nam nhân ôm, nên cũng không biết. Tuy rằng chẳng một ai biết, nhưng bồi hồi và ngượng ngùng thì ai cũng có phần.

Hoắc Lâm Phong tằng hắng một tiếng cho qua: “Cung chủ, vậy tôi nhận nó nhé.”

Dung Lạc Vân đến cả giả ho cũng không biết: “Ừm, nhận đi.”

Cuộc đối thoại kết thúc, cả hai lại lần nữa rơi vào bầu không khí tĩnh lặng, dường như trăng thanh gió mát chẳng có gì đáng để trò chuyện. Gió núi lại thổi tới, đuôi ngựa của Dung Lạc Vân phe phẩy, quẹt nhẹ qua lỗ tai Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong xoa xoa mặt tìm chuyện để nói: “Thật ra xuất gia cũng hay, cạo trọc đầu cũng rất thoải mái.”

Dung Lạc Vân cố gắng đáp lại: “Ừm, ta thấy tiểu hòa thượng tới đưa cơm cứ toàn cười hi hi.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Tiểu hòa thượng kia từ nhỏ đã ở trong chùa, vai vế không thấp đâu.” Hắn cũng khá nhiều lời, giống như là sợ đối phương không có hứng nghe, “Tối qua khi trói Giả Viêm Tức, tôi nhìn thấy tiểu hòa thượng sai sử người khác làm việc, trông cũng rất uy phong.”

Dung Lạc Vân vô cùng phối hợp: “Thật sao? Không ngờ nhóc đầu trọc lại lợi hại như thế.”

Hai người anh một câu tôi một lời, ỷ trời tối nhìn không rõ nên ai cũng cố gắng làm bộ làm tịch. Bàn tán xong chuyện của đệ tử trong chùa, thấy lại sắp rơi vào im lặng, Dung Lạc Vân vắt óc nghĩ ra câu mới: “Huynh nướng thỏ thật sự rất ngon.”

Đi hành quân đóng quân đều không thể thiếu vị dân dã, Hoắc Lâm Phong đã làm rất quen tay rồi. Nói đến ẩm thực, hắn tới Giang Nam thưởng thức đủ loại điểm tâm, nhưng hắn vẫn chỉ nhung nhớ mỗi món lê hấp ở Hầu phủ Tái Bắc, những miếng lê mềm mịn thơm thơm dùng nước đường hoa quế hấp cho chín, ăn mùa nóng mùa lạnh gì cũng đều đã miệng.

Dung Lạc Vân nghe rất nghiêm túc, nhịn không được hỏi: “Quê hương Trạc Sa đảo của huynh còn có gì thú vị nữa?”

Hoắc Lâm Phong nhớ lại thành trì Tái Bắc, câu lan ở tửu quán, những cửa tiệm lớn nhỏ và các hương thân phụ lão thường tặng những chiếc bánh nóng hổi cho hắn. Dạo một vòng lại quay về Định Bắc Hầu phủ, nào phòng nào sân đếm chẳng xuể, và cả những bà vú, nha đầu suốt ngày ríu rít… Đã lâu hắn chưa nhớ nhà rồi, vậy mà Dung Lạc Vân cứ nhắc làm hắn nhớ.

Hắn nói: “Nhà tôi có trồng một cây ngọc lan, hoa màu trắng, lúc nở rất thơm.”

Dung Lạc Vân nói: “Nếu huynh thích thì có thể trồng một cây trong vườn trúc.”

Hoắc Lâm Phong cũng từng có ý nghĩ này, nhưng rồi lại thôi, dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải quay về làm tướng quân của hắn. Hắn lười nghĩ xa đến thế, bây giờ vẫn chưa đi, hắn vẫn là Đỗ Trọng, là một đệ tử mặc đồ, gội đầu, lau miệng, trị thương, nửa đêm không ngủ cùng cung chủ hàn huyên tâm sự.


Hắn cất gọn chiếc khăn tay, hỏi trước: “Cung chủ, nếu đã tặng cho tôi, vậy thì dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không đòi lại, đúng chứ?”

Dung Lạc Vân đáp: “Đương nhiên rồi, tặng cho huynh thì chính là của huynh.”

Thềm đá lạnh lẽo được hai người ngồi đến khi ấm nóng, đêm đã khuya lắm rồi, bọn họ về thiền viện nghỉ ngơi. Trong phòng Đoạn Hoài Khác đang gục trên bàn mà ngủ, Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương nằm trên giường ngáy o o, ở bên ngoài thì chúng đệ tử ngủ dựa vào tường.

Đi đến trước cửa, Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh ngủ ở đâu?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Tá túc trên cây một đêm vậy, dẫu sao sáng mai cũng về rồi.”

Dung Lạc Vân chợt nhắc: “Ở trong thiền viện mấy ngày mà vẫn chưa vái lạy Bồ Tát lần nào.”

Nói xong liền khựng lại, hai ánh mắt va chạm, vừa xấu hổ lại giảo hoạt. Trước khi đến thì đại khai sát giới, khi đến thì đổ máu bừa bãi, sau khi đến thì ăn vụng đồ mặn, hai người họ đã làm đủ mọi chuyện suồng sã với Phật tổ rồi.

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Hay là… nhân lúc bây giờ không có ai, đi vái chứ?”

Dung Lạc Vân “Ừm” một tiếng: “Cũng được.”

Một người không vào phòng lên giường, một người không phi thân lên cây, hai người lần mò trong đêm tối đi xuống núi, muốn sám hối với Phật tổ. Vì bước xuống bậc thềm đá trong không gian tối mù, nên đã vấp chân mười mấy lần, sau đó vị Thần Long Vô Hình đã dắt tay dẫn vị Bát Phương Du kia trải qua muôn trắc trở xuống được chân núi.

Cổng miếu khép chặt, các đệ tử đều đã ngủ say.

Bước đến chỗ bức tường ngoài miếu, Dung Lạc Vân còn đang nội thương chưa khỏi nên không sử dụng được khinh công, y rất tự giác, ghé lại gần nắm lấy thắt lưng đối phương. Hoắc Lâm Phong loạng choạng một chút, túm lấy tay Dung Lạc Vân dời ra phía sau, để y ôm chặt mình.

Hắn cũng ôm lấy Dung Lạc Vân, phi người nhảy qua bờ tường.

Đây chỉ là một ngôi miếu nhỏ trong núi, ít người tới dâng tiền nhang đèn, đêm xuống cũng không nỡ thắp một ngọn nến. Bọn họ lặng lẽ bước vào trong điện thờ, mùi nhang đàn hương nồng nặc, ánh trăng tỏa ra những tia sáng nhàn nhạt, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng tượng Phật.

Hai người sóng vai quỳ xuống đệm cói, hai tay chắp lại, chưa chuộc được nghiệp chướng nên không dám cầu phù hộ. Trước giờ Hoắc Lâm Phong luôn nói lời bỗ bã trước mặt bàn thờ Phật, bây giờ thấy khó mà mở miệng, nên bảo Dung Lạc Vân nói trước.

Dung Lạc Vân mở đầu: “Chuyến này đại khai sát giới, nghiệp chướng nặng nề, mong Phật tổ khoan thứ.”


Hoắc Lâm Phong tiếp lời: “Những tên bị giết đều có tội ác chồng chất, mong Phật tổ minh xét.”

Dung Lạc Vân nói tiếp: “Cả người đầy máu xúc phạm đến Phật tổ, quả thật thất lễ, xin Phật tổ rộng lòng bỏ quá cho.”

Hoắc Lâm Phong tiếp theo sau: “Mong từ nay về sau kim cang hộ thể, xin Phật tổ che chở.”

Dung Lạc Vân lại nói: “Vì dục vọng khẩu phúc mà phá vỡ huân giới, xin Phật tổ trách phạt.”

Hoắc Lâm Phong theo sau: “Rượu thịt xuyên qua ruột, nhưng ở lại trong tâm Phật tổ, mong Phật tổ hiểu cho.”

Khai hết ba tội nghiệt, Dung Lạc Vân tức giận đến nỗi đẩy Hoắc Lâm Phong một cái, sao cái người này câu nào cũng đòi chối tội, muốn làm Phật tổ tức chết phải không? Hoắc tướng quân trời sinh phản nghịch, đành than thở: “Nếu Phật tổ có linh thiêng, thì đã không để hàng nghìn nạn dân chết như vậy ——“ Chưa nói dứt lời, hắn đã bị Dung Lạc Vân bịt kín miệng, còn bị chưởng cho một phát sau lưng.

Hoắc Lâm Phong ho khan mấy cái: “Cung chủ… nhẹ thôi.”

Dung Lạc Vân mỉa mai: “Nếm trải bàn tay trắng nõn của kiều nga quen rồi nên không chịu nổi một chưởng của ta sao?”

Trước mặt Phật không thể nói dối, Hoắc Lâm Phong im lặng cho qua. Tội lỗi đã chuộc xong, hai người tiếp tục chắp tay dập đầu, Dung Lạc Vân vô cùng thành kính, sau khi nhắm mắt mặc niệm còn quỳ mọp sát đất, hồi lâu sau mới đứng lên.

Hoắc Lâm Phong nghiêm mặt, hắn chẳng cầu gì cho mình, cuối cùng hắn cầu những thứ khác.

Vái xong, bọn họ lặng lẽ rời khỏi chính điện, phi thân qua bờ tường. Hai người đi đến trước bậc thềm, chẳng lẽ phải leo bốn trăm bậc chỉ để chen chúc trong một cái giường và treo người trên cây ư? Thật là không đáng. Đương lúc do dự, bỗng nhiên phía sau có tiếng móng sắt cào đất, là một chiếc xe ngựa đứng ở góc tường.

Chiếc xe ngựa này là của Giả Viêm Tức, không chỉ rộng rãi mà đến cả đệm tơ tằm gối tròn cũng có. Bọn họ có chỗ dung thân rồi, lập tức leo lên xe ngựa, đóng cửa lại mỗi người chiếm một bên. Bọn họ lại cùng nhau nhớ về chuyến đi đến Linh Bích Thang, tối hôm đó cũng trú trong xe ngựa, hai bàn tay quấn quýt lấy nhau.

Trong màn đêm chỉ nghe thấy tiếng hô hấp, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Có lạnh không?”

Dung Lạc Vân thành thật nói: “Hơi lạnh.”

Tiếng quần áo sột soạt, roẹt, tiếng cởi nút thắt lưng vang lên, rồi lại có tiếng ma sát của vải vóc, ngoại bào và ngoại sam cùng cởi ra. Hoắc Lâm Phong đắp lên cho Dung Lạc Vân xong, sau đó dỗ dành như cha đang dạy con: “Ấm rồi, ngủ đi.”


Đêm đã trôi qua quá nửa, bọn họ cùng nằm trong xe ngựa mà thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, nhóm người Bất Phàm Cung xuống núi, lúc đi còn để lại một xấp dày tiền hương hỏa. Rồi cả người lẫn ngựa rầm rập chạy về hướng nam, cuối cùng cũng sắp về Tây Càn Lĩnh rồi.

Dung Lạc Vân nhịn không được quay đầu lại ngóng nhìn, chỉ vỏn vẹn vài ngày ở tiểu viện trên đỉnh núi mà y đã có được nhiều cảm xúc và trải nghiệm khác nhau. Càng đi càng xa, thiền viện trả lại cho lũ chó hoang, tăng y trả lại cho trụ trì, y chỉ đem về ký ức của những ngày qua.

Ròng rã ba trăm dặm, khi về đến Tây Càn Lĩnh đã là sau giấc trưa rồi.

Đi ngang qua Trường Hà, Dung Lạc Vân đến Triều Mộ Lâu báo bình an, nhớ đến Hoắc Lâm Phong lúc trước đang vui vẻ trong đó mà phải đi cứu mạng y. “Đỗ Trọng, bù cho huynh nửa tháng nghỉ ngơi. “ Y ghé lại gần, nói, “Có muốn cùng đi vào không, ta mời huynh.”

Hoắc Lâm Phong lắp bắp: “Cung chủ khách sáo quá…” Những lời lừa gạt dễ nói mà khó tròn câu, hắn cắn răng đóng vai yếu ớt, “Vì trị thương cho cung chủ mà tôi hao tổn hơn nửa nguyên khí, bây giờ thấy vừa yếu vừa mệt, e là không có sức vui chơi.”

Gương mặt như ngọc của Dung Lạc Vân thoáng sững lại: “… Là ta suy nghĩ không thấu đáo, huynh hồi cung tĩnh dưỡng đi.” Trong lòng y khó tránh khỏi áy náy, đường đường là nam nhi tám thước lại yếu ớt thành ra như vậy, chắc là buồn khổ lắm.

Y một mình đi vào, tiểu nhị đứng ở cửa ngày ngày chờ đợi, thấy y quay về liền vội vàng đi báo tin. Vừa bước vào trong lâu, các cô nương người hô người hót, bà vú xoa ngực, Dung Đoan Vũ xách váy xuống lầu với khuôn mặt loang lổ nước mắt.

Dung Lạc Vân gọi một tiếng “tỷ tỷ”, dang tay ra ôm lấy nàng. Vừa buông ra, y đã bị ấn lên ghế cho lang trung bắt mạch, cho nha hoàn đút canh, bàn tay bị thương được Dung Đoan Vũ nắm lấy. Y tựa như một món bảo bối, sau khi được hầu hạ xác nhận không còn gì đáng ngại thì mọi người mới yên lòng.

Hai chị em về phòng trên lầu bốn, Dung Lạc Vân nói tạ lỗi: “Tỷ tỷ, lần này đã khiến tỷ lo lắng, đừng trách đệ.”

Dung Đoan Vũ trừng mắt với y: “Làm sai mà còn không cho trách đệ, tỷ còn muốn đánh đệ luôn ấy chứ.” Nàng đóng kín cửa sổ, “Nếu không phải vị đệ tử kia đến tìm đệ thì không biết sẽ lỡ mất bao lâu nữa.”

Dung Lạc Vân giật mình: “Đỗ Trọng tới tìm đệ? Không phải tìm Bảo La sao?”

Dung Đoan Vũ nói: “Liên quan gì tới Bảo La, đừng có lôi kéo người khác lung tung.” Nàng chọc ngón tay thon dài vào gáy Dung Lạc Vân, “Đoàn Hồn Cửu Mãng vẫn còn bảy tên, chuyện mạo hiểm này phải chịu bao nhiêu lần nữa mới đủ?”

Dung Lạc Vân bỏ qua những chuyện khác, chỉ chăm chăm lo an ủi tỷ tỷ mình. Đợi cảm xúc của Dung Đoan Vũ ổn định, y nhắc tới chuyện quan trọng nhất: “Tỷ tỷ, tri châu mới nhậm chức từ Trường An đã tới thành Hạn Châu rồi, là… Thẩm Châu.”

Đôi mắt xinh đẹp của Dung Đoan Vũ trợn tròn, tay phẩy quạt cũng khẽ dừng lại. “Thẩm Châu.” Nàng đọc thầm hai chữ này, một lúc sau mới thấp giọng nói, “Như thế cũng tốt, bá tánh Hạn Châu không còn bị tham quan ức hiếp nữa.”

Dung Lạc Vân vội nói: “Tỷ tỷ, tỷ và huynh ấy ——”

Dung Đoan Vũ ngắt lời: “Đừng nói bậy, tỷ và huynh ấy chưa từng gặp mặt, đệ cũng thế.”

Giọng điệu lạnh lẽo kiềm chế ấy, Dung Lạc Vân chỉ đành im lặng gật đầu, tạm thời không nhiều lời. Y đã mấy ngày không về Bất Phàm Cung nên không ở đây lâu, an ủi Dung Đoan Vũ xong liền lặng lẽ rời đi.


Đi ngang qua hành lang, y bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vì thế đi tìm bà vú.

“Vú ơi…” (*) Y tỏ ra ngoan ngoãn như một đứa trẻ đòi kẹo của tổ mẫu, rỉ tai đối phương, “Con cần thuốc dành cho nam bị khí hư, dùng để bồi bổ.”

(*) mấy chương trước để đại thẩm, xong sau đó mình có sửa thành vú cho thân mật, mà giờ quay lại đọc để beta đăng lên thì quên mất vụ này, để từ từ mình sửa lại mấy chương trước

Bà vú liền túm chặt lấy y: “Bảo bối của ta! Sao con lại bị tổn thương nguyên dương?!”

Dung Lạc Vân mặt đỏ tai hồng: “Là một đệ tử khác…” trong đầu chợt hiện lên bóng dáng cao lớn của Hoắc Lâm Phong, y bất chấp thể diện, “Con cần loại tốt nhất, người đó võ công cao cường, nên lấy nhiều một chút ạ.”

Lát sau, bà vú đưa cho Dung Lạc Vân một cái tráp, dặn dò: “Khuấy hai thìa trong túi vải cho vào canh, sắc ba bát trong túi gấm thành một bát, nhai một viên trong túi gai, công hiệu từ nhẹ đến mạnh.”

Dung Lạc Vân nhớ kỹ rồi, ôm tráp rời khỏi Triều Mộ Lâu.

Trong Thiên Cơ Đường, Hoắc Lâm Phong về đến vườn trúc liền ngã lên giường ngủ ngay, áo quần đều là Đỗ Tranh cởi hộ. “Ôi chết, thiếu gia ơi, thiếu gia nóng quá.” Đỗ Tranh hoảng hốt, thò tay sờ trán Hoắc Lâm Phong, “Không được không được rồi, chắc là nhiễm phong hàn rồi!”

Hoắc Lâm Phong thấy chóng mặt, trùm chăn lăn lên giường. Nội lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mấy đêm liền đều chịu lạnh, nên vừa được thả lỏng là phát tác ngay. Hắn thấy lạnh quá, bọc áo ngủ bằng gấm vẫn thấy không đủ, muốn ôm lấy con hồ ly ấm áp kia.

Thiếu gia hãy còn đang sốt, đầy tớ lo lắng chạy khắp nơi tìm thuốc. Đỗ Tranh chạy ra khỏi Thiên Cơ Đường, cưỡi ngựa lao như tên bắn trong cung, đi ngang Mạc Thương Đài thậm chí còn dọa một nhóm đệ tử.

Phi ra tới đường chính, cậu vẫn chưa hô hoán đã thấy cổng lớn từ từ mở ra.

Dung Lạc Vân ôm tráp đi vào, bắt gặp Đỗ Tranh liền chào hỏi. “Ấy, đại ca của Đỗ Trọng.” Y gọi đối phương, “Vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?”

Đỗ Tranh thầm nghĩ, còn không phải tại cung chủ à! Cậu ấm ức nói: “Đệ đệ tôi nhiễm bệnh nằm trên giường, thân thể hư nhược, mong cung chủ cho phép tôi xuất cung mua thuốc.”

Dung Lạc Vân vừa nghe liền nghĩ, nghiêm trọng tới mức nằm liệt giường rồi sao? Y lập tức mở tráp ra, túi sợi bông là yếu nhất, túi gai là mạnh nhất, vậy lấy túi gấm thử xem sao. Y đưa túi gấm cho đối phương: “Ta biết huynh ấy đang khó chịu, nên đem thuốc cho huynh ấy, huynh mau về sắc cho huynh ấy uống đi.”

Đỗ Tranh chuyển từ tức giận sang vui mừng, cầm thuốc chạy vội về.

Chịu ơn mấy ngày, giờ phút này giải nguy được cho đối phương, Dung Lạc Vân thở phào một hơi,

Lát nữa tới xem thử thế nào, vừa nghĩ đến Hoắc Lâm Phong là y đã khẽ mỉm cười rồi.

Tác giả: Dung à, đừng có cười nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận