Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn

“Xin đợi một chút, giáo sư Snape.”

Snape nhíu mày dừng bước lại, nhìn ánh mắt xanh biếc như ngọc phỉ thúy của thanh niên, chỉ có như vậy mới có thể dời đi sự chán ghét của anh vì gương mặt quá giống Jame Potter kia, khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, Harry… Potter hệt như ánh mặt trời, khác với Lily ấm áp, anh là người tràn ngập sức sống, thậm chí có thể làm người ta bị bỏng…

“Là thế này, có thể là vào buổi tối tôi sẽ không định kỳ mượn phòng học độc dược làm một ít độc dược.” Dường như sợ gã cự tuyệt, HARRY nói rất nhanh, không cho gã có cơ hội nói chen vào, “Thầy yên tâm, tôi đi theo S… Prince học qua vài năm, tuyệt đối không làm nổ vạc đâu, cũng không làm loạn phòng học. Tất cả nguyên liệu đều tự chuẩn bị, lại càng không lãng phí tài nguyên trường học.”

“Thầy?” Snape có chút hoài nghi nhướng một bên chân mày, anh không dám gật bừa với thiên phú độc dược của gia tộc Potter đâu, “Ngài Prince kia đã không thể thỏa mãn khát vọng phá hoại của thầy, vậy nên thầy muốn tự mình ra tay chăng?”

“Không, gần đây anh ấy khá bận bịu, nên tôi muốn chia sẻ với anh ấy.”

Tia sáng hiền hòa trong mắt HARRY làm Snape đau đớn, gã không kiềm chế được mở miệng châm chọc, “Thầy chắc độc dược thầy làm có thể đạt được hiệu quả như thầy muốn? Hay là thầy ghét lão đàn ông lạnh lùng u ám đó mà muốn nhân cơ hội độc chết y rồi tìm người tình mới?” Khi những lời này không cần (phải) nghĩ ngợi đã thốt ra, bỗng nhiên gã cảm thấy từ ngữ … kia như đang hình dung chính mình. Nụ cười ôn hòa lúc đầu của thanh niên từ từ lạnh lại, không khí trở nên nặng nề. Nói cho cùng, Snape ảo não nghĩ, gã không nên quản việc tư của đối phương, huống chi là loại trào phúng giống như nguyền rủa này? Nhưng gã sẽ không vì vậy mà giải thích.

Sau một hồi im lặng, HARRY lạnh nhạt nói, “Dường như ngài có chút hiểu lầm về tôi, và người yêu của tôi. Còn Harry, nếu thầy không đối xử với trò ấy khác biệt như vậy, có lẽ thầy có thể nhìn thấy thiên phú độc dược học của Lily trên người trò ấy đó.”

Snape siết chặt nắm tay, trong lòng buồn bực muốn quyết đấu một hồi với người đối diện này, nhưng đối phương không lưu luyến mà xoay người bước đi. “Đứng lại!” Gã ra lệnh theo bản năng, sau đó lại hối hận, hôm nay gã bị sao vậy? – Potter chết tiệt! Không phải mi thích cãi lệnh nhất sao? Sao giờ lại trở nên nghe lời như thế? HARRY nghe vậy dừng chân lại làm Snape oán thầm một trận.

Hai người quỷ dị nhìn nhau một lát, đột nhiên Snape tìm được cái cớ, “Bản đồ Đạo tặc. Chắc thầy biết thứ này?”


“Đúng vậy.” Rốt cục HARRY lộ ra một tia kinh ngạc, so với cảm giác trầm mặc như nước vừa rồi đã sinh động hơn rất nhiều, “Làm sao thầy biết… Chẳng lẽ nó ở chỗ của thầy?” Thanh niên có chút khẩn trương quan sát gã, “Thầy… đã dùng rồi sao?” Quả nhiên tấm bản đồ này có vấn đề. Snape bắt đầu sinh ra hứng thú với tấm bản đồ hơi híp mắt lại, không trả lời. Có điều dường như đối phương vô cùng hiểu gã, lập tức chắc chắn gã không có dùng bản đồ, nói chậm rãi, “Ở trong tay thầy tôi yên tâm hơn nhiều rồi… Chẳng qua nếu thầy có thể đem nó cho tôi…”

Snape sắc bén nắm bắt vấn đề, “Có thời gian ta sẽ trả lại cho Potter.”

“What?” Quả nhiên, HARRY lại khẩn trương lên, “Nè, nè, đó chính là hàng cấm nha!”

Snape vung áo chùng, đi nhanh qua HARRY. Vẻ mặt buồn bực của anh làm phiền não của gã giảm bớt rất nhiều – gã quyết định, thay vì để bản đồ Đạo tặc mốc meo, không bằng dụ dỗ Potter tự tay mở ra, gã muốn xem đối phương rốt cục giấu diếm điều gì.

HARRY đáng thương không biết bởi vì mình quá căng thẳng, mà đồ vật mà Snape luôn đặt dưới đáy hòm lại bại lộ bí mật mà anh che dấu một cách dễ dàng nhất.



Ngày đầu tiên khai giảng Harry và Draco đã được khiêng vào bệnh thất là vô cùng xui xẻo. Mặc dù họ bị thương cũng không nghiêm trọng, bà Pomfrey vẫn yêu cầu họ ở lại nghỉ ngơi cho tốt, bao gồm ăn trưa, thời gian nghỉ trưa, cho đến buổi chiều lên lớp mới rời đi. Đáng hận nhất chính là bà còn không cho phép những người khác tới thăm họ – nếu có thể nhanh chóng rời khỏi, cần phải ồn ào thăm bệnh sao?

Vì thế chủ nhân của bệnh thất có việc rời đi, trong không gian màu trắng chủ đạo chỉ còn lại hai vị oan gia – giường của họ vẫn liền nhau, (Eileen: có ai đọc Harry Potter và quân hậu trắng không? Mời liên tưởng a~~~ *mắt lóe lóe*) liếc mắt cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương.


Lần thứ ba khi Harry phát hiện đối phương can đảm đánh giá mình, cậu không thể không buông tha mấy khối gạch lát trên sàn nhà, “Malfoy, mày đang định làm cái quái gì đó?” Cậu ghét nhất chính là cách quanh co lòng vòng của Slytherin.

“Đừng tự coi mình là nhất, Potter, mày có gì đáng để tao nhớ thương à?” Draco dời tầm mắt một cách tự nhiên.

“Voldemort.” Nói trước khi nghĩ luôn là phong cách của Gryffindor, nhìn Draco không tự chủ được run rẩy, Harry có chút cảm giác vượt trội.

“Voldemort sống lại.” Cậu nhấn mạnh, thuận tiện khinh bỉ đối phương, “Mày không biết là mày trở mặt quá nhanh sao? Voldemort muốn mày tiếp cận tao à?”

“Không được lặp lại cái tên đó!” Bỗng dưng Draco nắm đũa phép nhắm vào Harry, không biết là sợ hãi hay giận dữ, tay cậu ta không ngừng run rẩy.

Harry vùng lên ngay, không chịu yếu thế mà giằng co với nó, “Mày đang sợ cái gì? Hắn là chủ nhân của mày, không phải sao?”

“Câm miệng, Potter! Mày thì biết gì chứ?” Khuôn mặt đẹp trai của cậu bé bạch kim vặn vẹo dữ tợn, gằn từng chữ, “Mày, biết, gì, chứ!? Mày không cần lo cho ba mẹ mày, bởi vì họ chết hết rồi, mày cũng không phải quan tâm tới gia tộc, vì trên thế giới này không có Potter thứ hai! Mày thì biết cái gì? Cái gì mày cũng chưa từng trải qua! Căn bản mày không hiểu gì cả!!”

“Mày… mày dám…” Harry bị chọc giận, việc ba mẹ chết là sự thật, nhưng đối phương nói lại châm chọc như vậy, ba mẹ cậu đúng là bị Voldemort giết, mà Malfoy luôn là tay sai của Voldemort! “Expelliarmus!”


“Ầm!” “Dừng tay! Các trò đang làm gì đó?” Thần chú chưa đánh tới thì đã bị bà Pomfrey chặn lại, không đánh trúng Draco, hai cậu bé căm thù nhìn chằm chằm nhau, như thú hoang đang chuẩn bị tấn công.

“Quả thực không thể nói lí với các trò! Không thể nói lý!! Gryffindor, Slytherin đều trừ năm mươi điểm! Các trò dám ra tay trong bệnh thất? Giao đũa phép cho ta!” Bà Pomfrey nhanh chóng lấy đũa phép của cả hai, đề phòng họ làm loạn phòng bệnh, “Nằm xuống cho ta!” Một sức mạnh đè hai đứa trở lại giường, “Các trò còn là học sinh năm nhất sao? Không biết suy nghĩ? Yên lặng không tốt à, có chuyện gì mà phải động tay động chân!”

Hai cậu bé không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, bà Pomfrey thở phì phì để hai người nằm đó, tự kiểm tra lại xem có đồ vật nào bị hỏng hóc không.

Trừ tiếng hít thở, gần như không có tiếng động nào bên tai cả, Harry bị ép tỉnh táo bắt đầu tự hỏi lần nữa, quả thật cậu không hiểu ý nghĩa của gia tộc, đối với cậu từ nhỏ đã sống ở nhà dì dượng mà nói, có được một gia đình chính là hy vọng xa vời, huống chi là phức tạp như gia tộc chứ? Nhớ lại sợ hãi trong mắt Draco khi nghe tên Voldemort, kỳ thật cũng không phải do cậu ta tự nguyện… Vì ba mẹ… Vì gia tộc sao…

Trạng thái cứng ngắc của họ cũng không duy trì bao lâu, vì buổi chiều còn có lớp. Để cẩn thận một chút… sau khi Draco đi được một lát, Harry mới được phép rời đi. Hermione và Ron vô cùng có nghĩa khí chờ cậu ở cửa, Harry nói cho họ chuyện xảy ra trong bệnh thất.

Harry và Ron luôn có ý tưởng đen tối tất nhiên giận dữ trong lòng, tỏ vẻ nhất định phải tìm Malfoy quyết đấu, Hermione lại bắt đầu trầm tư, “Tại thời điểm mẫn cảm này mà Malfoy quyết định tiếp cận Harry, rõ ràng có chút giấu đầu hở đuôi, huống chi biểu hiện của Draco Malfoy cũng không được tự nhiên, ngay cả chúng ta cũng nhìn ra, chẳng lẽ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy kia không biết hay sao?”

“Là Voldemort, Hermione, chúng ta không cần sợ hắn.” Harry ngắt lời.

“Có thể chúng có âm mưu lớn hay không?” Hiếm khi Ron thông minh trong những lúc thế này, lập tức đưa tới ánh mắt kinh ngạc của bạn tốt, “Sao hai cậu nhìn mình như vậy? Trong Cup Quidditch thế giới hai cậu không thấy sao? Lúc ấy Krum cố ý làm cho đối thủ tưởng mình phát hiện Snitch, sau đó trên đường thông minh chuyển hướng làm Tầm thủ kia bị thương, không phải sao?”

“Không tồi nha, Ron nếu cậu có thể lấy sức nghiên cứu Quidditch áp dụng trong học tập, thành tích của cậu chắc chắn có thể cao hơn rất nhiều!” Hermione cảm thán nói, “Nhưng chúng ta có thể lớn mật suy đoán thế này, người kia đã khó có thể mà tiếp tục tin tưởng Malfoy, hoặc là, lập trường của Malfoy đã dao động.” Thấy hai người không hiểu, cô tiếp tục giải thích, “Hai cậu nghĩ lại xem, sau chiến tranh đa số Tử thần Thực tử đều chạy trốn, hoặc bị bắt, đều mang theo tội danh, chỉ có gia tộc Malfoy không hề suy yếu lại còn đứng đầu giới quý tộc. Harry từng nói, giúp người kia sống lại không phải Malfoy, điều này nói lên người kia có bầy tôi mà hắn tin tưởng hơn.”


“Ý cậu là nếu Malfoy nghĩ ra chuyện này thì sẽ dao động lập trường trợ giúp Voldemort sao?”

“Không hoàn toàn, Lucius Malfoy chắc chắn đã sớm nhìn ra, cho nên nếu ông ta muốn lấy được sự tin tưởng của chủ nhân, phải diễn càng thật càng tốt, tốt nhất là lợi dụng quan hệ của Narcissa Malfoy và Sirius, chứ không phải Draco. Nó và chúng ta mâu thuẫn quá lớn, chỉ một tí xíu là đã có thể đánh nhau rồi, bởi vậy mới nói lộ hết, như hôm nay ấy.”

Harry có cảm giác vớ vẩn, “Ý cậu là Malfoy muốn cải thiện quan hệ với chúng ta thật sao?”

“Phải nói là Malfoy muốn giữ lại đường lui cho mình.” Hermione gật đầu đồng ý.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Ron bắt đầu đau đầu.

“Ý của mình là chúng ta có thể mượn sức nó, nếu có thể kéo nó vào trận doanh của chúng ta thì là tốt nhất, như vậy có thể thông qua mạng lưới quan hệ của Malfoy để biết động thái của Tử thần Thực tử…”

Ba người đi nghĩ cải thiện thái độ với Draco ở bước đầu, đây tuyệt đối là một thử thách lớn, Ron tỏ vẻ cậu chàng chỉ có thể bảo trì trạng thái không chủ động khiêu khích đối phương, nói thật, muốn một Weasley và Malfoy hòa bình làm bạn, quả thực là không có khả năng. Cho nên trọng trách này lại đặt lên người Harry, thậm chí Hermione bảo cậu tặng bánh ngọt đáp lễ lại cho dì Narcissa.

Đợi đến lớp tiên tri, Hermione mới nhớ lớp của mình khác họ, vội vàng chạy đi. Vì vậy, bọn Harry tới rất trễ, nghĩ đến Hermione không có Xoay Thời Gian nhất định sẽ tới muộn.

Họ vừa vào cửa lớp, một cánh tay lạnh như băng đột nhiên nắm chặt khuỷu tay Harry. “Oa!” Ron phản xạ có điều kiện nhảy sang bên cạnh, chỉ thấy Trelawney ra vẻ thần bí lại gần Harry, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Cưng à, nếu ta là trò,” Âm điệu rung rung kia làm người ta rợn cả tóc gáy, “Một năm này ta sẽ cẩn thận sinh vật giống đực…” Giọng Trelawney lại càng mơ hồ, “Đứa nhỏ đáng thương, trò… khó giữ được…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận