Nội tâm của Bạch Tuyết Nhi bỗng nhiên xuất hiện một tia hoảng sợ.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, ngàn vạn lần không thể hoảng hốt, lại nghe thấy giọng nói có chút lãnh đạm của Hoắc Mạc Sâm.
"Em còn nhớ tên Trần Đông Thụy không?"
Bạch Tuyết Nhi từ trong lòng Hoắc Mạc Sâm vội bật đứng thẳng người lên, nhìn hắn trông bộ dạng nghi ngờ lại phẫn nộ nói: "Sao lại không nhớ? Anh ta và Sở Vân...!Hai người bọn họ làm tổn thương anh như vậy, làm cho anh đau đớn như vậy em làm sao có thể quên được chứ."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hoắc Mạc Sâm gật gật đầu, ánh mắt sâu thẳm lại nói tiếp: "Trần gia và nhà em trước kia có làm ăn với nhau, trước kia em có biết anh ta không?"
Bạch Tuyết Nhi bị Hoắc Mạc Sâm nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nhưng đến lúc cô biết ngàn vạn lần cô không thể lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Cô cố gắng không để ánh mắt mình nhìn thẳng Hoắc Mạc Sâm, lắc đầu với hắn và nói: "Không biết...!Mạc Sâm, anh cũng biết từ trước đến nay em không quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình, hơn nữa nếu em sớm quen biết anh ta, em nhất định sẽ nói với anh! Mạc Sâm...!Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?"
Hoắc Mạc Sâm nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Tuyết Nhi.
Quả thật tối hôm qua Bạch Tuyết Nhi không có ở nhà liên tưởng đến lời nói của Sở Vân, hắn lơ đãng hỏi: "Không có gì, dường như bây giờ hắn đang ở Hải Thành, bỗng nhiên nhớ tới nên tùy tiện hỏi một chút."
Một lần nữa hắn đem Bạch Tuyết Nhi ôm vào trong lòng: "Ngày hôm qua anh trở về vốn định cho em một bất ngờ, nhưng em lại không có ở nhà, đi đâu đấy?"
Bạch Tuyết Nhi biết Hoắc Mạc Sâm còn chưa tiêu trừ hết nghi ngờ đối với cô, cô che mặt bỗng nhiên ở trong lòng Hoắc Mạc Sâm òa khóc, đẩy hắn ra muốn đi.
"Làm sao vậy?"
Bạch Tuyết Nhi khóc sướt mướt, ủy khuất nói: "Mạc Sâm, có phải anh ghét bỏ em không? Ghét bỏ em bị người khác...!Bị người khác luân phiên..."
Cô càng khóc càng thêm thương tâm: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh chưa từng chạm vào em… Em cảm thấy anh đang ghét bỏ em, trong lòng thật khó chịu thật thống khổ..."
"Tuyết nhi, em đang nói cái gì vậy? Làm sao anh có thể ghét bỏ em được chứ?"
Hoắc Mạc Sâm kéo cô vào lòng mình, trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao mình có thể tin tưởng những lời nói hoang đường của Sở Vân.
Người con gái trước mặt ở hắn dường như đã ở bên hắn ba năm, cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn.
Hắn từng thề đời này nhất định sẽ đối xử tốt với cô.
Nhưng...
Không biết vì cái gì, bản thân đối với cô thủy chung không có suy nghĩ về phương diện đó, ngược lại ngày hôm qua nhìn thấy Sở Vân, cô tiều tụy như vậy cả người vừa khô vừa gầy, bản thân lại khó có thể kịp chế được cảm xúc kia, thậm chí còn muốn cưỡng ép cô.
Tiếng khóc của Bạch Tuyết Nhi khiến Hoắc Mạc Sâm không hiểu vì sao lại có chút phiền não, hắn cho rằng bản thân không nỡ nhìn thấy cảnh cô khóc, cho nên chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.
Bạch Tuyết Nhi thấy Hoắc Mạc Sâm tạm thời buông bỏ nghi ngờ đối với mình, cô ta biết bản thân mình không thể ngồi chờ chết, chỉ cần Hoắc Mạc Sâm không tin Sở Vân, cho dù cô nói gì cũng vô dụng.
"Mạc Sâm, hôm qua em đến bệnh viện."
"Em thấy chỗ nào không thoải mái?" Hoắc Mạc Sâm khẩn trương nhìn cô hỏi.
Bạch Tuyết Nhi lắc đầu: "Không có, em chỉ đi kiểm tra sức khỏe toàn diện thôi.
Dù sao em cũng đã gặp phải chuyện như vậy… Nên em chỉ muốn kiểm tra sức khỏe của bản thân và muốn có một đứa con cho anh."
Lúc này trên mặt cô xuất hiện hai đóa ửng đỏ, hướng về phía Hoắc Mạc Sâm ngượng ngùng cười: "Nhưng..."
Cô dừng một chút, lại nói: "Mạc Sâm, anh đoán xem em thấy ai trong bệnh viện?" Là...!Sở Vân."
Hoắc Mạc Sâm sửng sốt, bỗng nhiên dưới đôi mắt bình tĩnh lại xuất hiện gợi sóng.
"Cô ấy?" Cô ấy làm gì ở đó?"
Hắn không nói cho Bạch Tuyết Nhi biết tối hôm qua hắn đã gặp qua Sở Vân, chuyện không quan trọng cũng không cần nói để tăng thêm phiền phức.
Nhưng mà, hắn lại muốn biết Sở Vân đến bệnh viện làm cái gì.
Bạch Tuyết Nhi thấy Hoắc Mạc Sâm vẻ mặt lạnh lùng, cô muốn biết cho đến bây giờ anh đối với Sở Vân rốt cuộc là có thái độ gì.
Cô thăm dò nói: "Sở Vân cô ấy… giống như bán thân trong một câu lạc bộ đêm."