Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm lạnh lẽo, tiếng Bạch Tuyết Nhi thêm mắm thêm muối bên tai hắn không ngừng thổi: "Hình như cô ấy bị rất nhiều bệnh phụ khoa, trong tay bao lớn bao, nhỏ bệnh lý cũng rất dày, có thể đã trị liệu rất lâu rồi.
" "Cũng khó trách, bán thân ở chỗ như vậy, khẳng định không sạch sẽ gì! "
Nghe được mấy chữ bán thân này, Hoắc Mạc Sâm không khỏi có một trận kinh tởm.
Đồ đàn bà đê tiện này, vậy mà ngày hôm qua mình đối với cô ta lại có dục vọng?
Chỉ trách bản thân mình không biết gì, thế nhưng nhất thời không kiềm chế được đụng vào con người bẩn thỉu kia, hy vọng cô không hại bản thân nhiễm bệnh.
Bạch Tuyết Nhi thấy vẻ mặt Hoắc Mạc Sâm ghét bỏ, trong lòng lộ ra một nụ cười đắc ý.
! !
Ngày hôm sau, Sở Vân vẫn đến hộp đêm làm việc như bình thường.
"Sở Vân, cô đi đến phòng VIP 6 quét dọn.
" Quản lý cố ý đến phòng thay đồ dặn dò.
Trong lòng Sở Vân có chút nghi ngờ, bình thường bọn họ quét dọn đều là công nhân vệ sinh tự mình thương lượng, ít có tình huống chỉ định huống hồ là hôm nay quản lý tự mình đi tới đây dặn dò.
Nhưng cô cũng không có quyền nói "không".
Sở Vân mang theo dụng cụ đi tới phòng VIP, vừa đẩy cửa liền thấy Bạch Tuyết Nhi Nhi và Trần Đông Thụy đang ngồi ở bên trong.
Bọn họ nhìn phía cô.
Sở Vân mang theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng Trần Đông Thụy một bước tiến lên một tay túm lấy cổ áo Sở Vân, kéo cô như một miếng giẻ lau đến trước mặt Bạch Tuyết Nhi.
"Sở Vân tiểu thư thanh thuần cao ngạo, từ lần gặp mặt cuối cùng đến giờ vẫn tốt chứ.
"
Bạch Tuyết Nhi cười lạnh, chén rượu trong tay nghiêng nghiêng chất lỏng lạnh như băng từ trên cao trút xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.
org.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tóc Sở Vân theo rượu cay dán lên mặt, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lại lạnh lẽo vô cùng.
"Bộp!" Một cái tát lớn.
"Đã đến lúc này rồi, vẫn là thanh cao như vậy? Ta ghét nhất bộ dạng giả vờ đứng đắn này của ngươi, nhìn thấy ta liền phiền lòng! "Bạch Tuyết Nhi lạnh lùng nói với chiếc máy ảnh, lắc lắc ly rượu trong tay rồi nâng cằm Sở Vân lên, kỹ càng đánh giá cô.
"Bộ dạng kiên cường này ngược lại rất được nam nhân thích, Trần Đông Thụy ngươi nói có đúng hay không?"
Trần Đông Thụy bị hỏi như vậy, ngược lại bị ngây ngẩn cả người.
Vốn làn da cảu Sở Vân trắng như tuyết, hơn nữa lại bị suy dinh dưỡng lại càng trắng đến gần như trong suốt.
Chất lỏng màu đỏ theo cổ thon dài như thiên nga của cô chảy xuống, phác họa những đường cong mềm mại của cô.
Gầy là gầy một chút, ngược lại có một chút khẩu vị khác.
Chỉ là lời này Trần Đông Thụy cũng không dám thừa nhận trước mặt Bạch Tuyết Nhi, bất ngờ cười nhạo một tiếng: "Chỉ là một con gà gầy, tặng ta ta cũng không cần.
"
Bạch Tuyết Nhi cười lạnh, chén rượu trong tay "bụp" một cái, nện lên đầu Sở Vân.
Đầu bị đánh mạnh, Sở Vân liền ngã ngồi trên mặt đất máu tươi theo trán cô chảy xuống.
Trần Đông Thụy trói cô bằng dây thừng, ném ở một góc trong phòng riêng.
"Xẹt xẹt ——"
Bạch Tuyết Nhi đưa tay xé rách quần áo của cô, Sở Vân trái phải né tránh giãy dụa lại bị Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy gắt gao đè trên mặt đất.
"Con gà rừng này, để cho ta xem rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân đã chạm vào ngươi! Đừng trốn, cô phóng đãng như vậy, đến nơi như hộp đêm làm việc, mọi thể loại đều chơi qua không phải sao?"
Bạch Tuyết Nhi nói đầy lời nói dơ bẩn, kêu gào kích thích Sở Vân.
Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, Sở Vân thậm chí ngay cả kêu cứu cũng không thể, chỉ có thể tùy ý bọn họ đem quần áo trên người mình xé thành những mảnh nhỏ, đem tôn nghiêm của bản thân cô giẫm ở dưới lòng bàn chân.
"Ting…ting.
.
ting-"
Bạch Tuyết Nhi không kiên nhẫn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình xuất hiện ba chữ "Hoắc Mạc Sâm", làm cho cô theo bản năng mà dừng mọi động tác lại.