Hoắc Mạc Sâm không ngờ lại có thể gặp được Bạch Tuyết Nhi ở đây, không phải cô nói đi gặp bạn bè sao.
Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy phân nhau đi tìm Sở Vân, nhưng lại không ngờ rằng lại đụng phải Hoắc Mạc Sâm ở đây.
“Hoắc…Mạc Sâm, sao anh lại ở đây?”
“Câu này chẳng phải là nên anh hỏi em mới đúng sao Tuyết Nhi, sao em lại ở đây?”
Hoắc Mạc Sâm im lặng nhìn Bạch Tuyết Nhi, không bỏ qua chút biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô.
Hắn đang đợi câu trả lời.
Trong lòng Bạch Tuyết Nhi rối tung, nhưng nét mặt lại cực kỳ bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Hoắc Mạc Sâm, “Bạn em bảo em tới đây trước, mấy đứa vừa hay cũng tới đây chơi.
Còn anh, anh không phải nói là tối nay có buổi xã giao sao?”
Cô ta cúi đầu nhìn Sở Vân trong lòng Hoắc Mạc Sâm, ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không quên hòa hoãn đối phương, “Sao lại…Lại đi cùng với Sở Vân vậy?”
Cô ta hơi lộ ra một bộ dạng khó chịu cúi đầu cắn môi của mình.
Hoắc Mạc Sâm cho rằng cô đang nhớ về chuyện Sở Vân tìm côn đồ đến làm hại mình, nội tâm không đành lòng, bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân tự nhiên lại đang lo lắng cho Sở Vân.
Chắc hắn bị điên rồi nên mới có thể để ý tới cái người phụ nữ ác độc thấp hèn như vậy.
Nước mắt của Bạch Tuyết Nhi rất đúng lúc rơi xuống, ngay cả âm thanh cũng đứt đoạn không thành câu, “Mạc Sâm…Anh lừa em, thì ra anh cố ý đến đây để tìm cô ta, hai người còn dính líu với nhau.”
“Mạc Sâm, anh đã nói chỉ có một mình em, anh đã nói sẽ trừng phạt cái người phụ nữ đã tổn thương em cơ mà, nhưng bây giờ, bây giờ anh lại giấu em ở cùng với cô ta…”
Bạch Tuyết Nhi khóc không thành tiếng, nước mắt như ngọc trai bị đứt cứ từng viên từng viên rơi xuống.
Hoắc Mạc Sâm nhíu mày, không rõ thứ cảm xúc trong lòng của mình hiện giờ là gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng cứ khóc lóc như vậy của Bạch Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi à, anh và người đàn bà này đã không còn bất cứ mối quan hệ gì, anh chỉ đến xem cô ta rốt cuộc phóng đãng đến mức độ nào thôi.”
“Thế nhưng…Thế nhưng anh đang ôm cô ta kìa….”
Hoắc Mạc Sâm chết lặng, hiện giờ Sở Vân ở trong lòng hắn tái nhợt tưởng chừng như trong suốt.
Thế nhưng thời khắc này Hoắc Mạc Sâm lại không có nửa điểm thương hại.
Bạch Tuyết Nhi nói đúng, sao mình lại đi quan tâm cái người phụ nữ này làm gì chứ? Cô ta ác độc và tuyệt tình như vậy mà.
Nhân viên phục vụ phụ trách khu vực này đi ngang qua sớm đã chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy một vị khách đang ôm một người phụ nữ mặc đồng phục người làm vệ sinh thì nhất thời không biết có nên tiến tới hỏi rõ ngọn ngành hay không.
Hoắc Mạc Sâm không chút do dự cất bước tiến đến, ném Sở Vân ở trong lòng cho cái người phục vụ đang nhìn ngó nghiêng kia, xoay mặt sang nhìn Bạch Tuyết Nhi nói: “Để cho cô ta tự sinh tự diệt đi, ở đây không hợp với em, anh đưa em về.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, Sở Vân bởi vì tâm trạng hơi kích động nhất thời bất tỉnh nhân sự lúc này mới tỉnh lại trong chốc lát.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Mạc Sâm giống như được mạ một lớp vàng mỏng sáng loáng, không có nửa điểm ấm áp nào.
Động tác ghét bỏ từ hình hài đến xương cốt của hắn khiến cho Sở Vân nản lòng thoái chí.
Vừa nãy cô còn hi vọng Hoắc Mạc Sâm sẽ niệm chút tình xưa, quả nhiên là do cô quá mức ngây thơ.
Hai người bọn họ từ lâu đã không còn như trước kia nữa.
Sở Vân nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với sự thực đau khổ này.
Mà sự tỉnh táo ngắn ngủi này lại ở trong đôi mắt của Bạch Tuyết Nhi.
Cô được Hoắc Mạc Sâm ôm trong lòng, giây phút xoay người lại đúng là giây phút thấy Sở Vân tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Thái độ của Hoắc Mạc Sâm khiến cho cô ta yên tâm không ít, hắn không tin Sở Vân thì cho dù bọn họ có gặp nhau thì đã sao chứ? Hoắc Mạc Sâm sẽ không tin bất cứ lời cô nói, chỉ cảm thấy cô đang cố hất nước bẩn lên người mình.
“Mạc Sâm, anh không được lừa em đâu đấy.”
Bạch Tuyết Nhi vẫn lấy ra vài chiêu lừa gạt Hoắc Mạc Sâm như cũ, nhưng cuộc gọi của Trần Đông Thụy lại không biết thức thời mà vang đến.
Chết tiệt!
Bạch Tuyết Nhi thoáng nhìn tên hiển thị, trong lòng thầm mắng nhiếc một tiếng, rồi vội vàng ngắt chuông điện thoại liên miên không ngừng đi.
“Ai gọi đến vậy?”
Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi không nghĩ ngợi gì mà ngắt luôn điện thoại, trong lòng có chút hoài nghi.