Hoắc Thiếu Buông Tha Cho Tôi Đi


Cô vừa định đứng lên, nhưng bởi vì quỳ trên mảnh thủy tinh quá lâu, đã không còn sức lực để gượng dậy.

Có thể nói cô thanh cao đột xuất cũng được, nhưng cô không muốn mình quá mức chật vật trước mặt hắn.
Cho dù cô có đau khổ như thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Hoắc Mạc Sâm lại đi tới trước mặt cô, ngồi xổm đưa tay ra, một tay bóp cằm cô, bức bách cô ngẩng đầu nhìn minh.

Trong con ngươi đen thẫm lạnh lùng của hắn tràn đầy ý ghét bỏ: "Cố ý mua thuốc trầm cảm, cô muốn giành được sự đồng tình của ai? Tôi chưa từng thấy qua tiện nhân như cô đâu, đói khát đến mức tìm kẻ biến thái!”
"Sở Vân, cô thật sự làm tôi ghê tởm!" Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi quát lớn, dứt lời, hắn liền rút tay lại.
Hắn lấy khăn tay nhanh chóng láu đi bàn tay vừa chạm vào cô.


Còn có biểu cảm của hắn tựa như đụng phải thứ bẩn thỉu ghê tởm.
Trái tim Sở Vân đau đến nghẹt thở, trước kia hắn đối xử tốt với cô như vậy, hằng ngày trôi qua như tắm trong hũ mặt.
Nhưng mà bây giờ...
Đã từng tốt đẹp bao nhiêu thì bây giờ đau đớn bấy nhiêu.
Cô không có, cô không có cố ý mua thuốc trầm cảm gì để lấy được sự đồng tình của ai cả, cô cũng không tìm biến thái!
Bởi vì Bạch Tuyết cố ý vu oan, cô đã bị Hoắc Mạc Sâm ghét bỏ, bị hắn hiểu lầm hết ba năm, cô không thể bị hắn hiểu lầm nữa, Sở Vân muốn giải thích, nhưng mở miệng lại là tiếng gầm gừ.
Thanh âm vô cùng khàn khàn khó nghe, Hoắc Mạc Sâm không chút kiên nhẫn, tung thẳng một cước đá cô ngã xuống đất.
"Bớt gào thét đi!”
"Cũng đừng dùng bộ dáng này để giả bộ đáng thương, loại người như cô không đáng để bất kì kẻ nào đồng tình!" Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng lên tiếng, mỗi một chữ đều là đao nhọn sắc bén, hung hăng đâm vào ngực Sở Vân.
Sở Vân rơi lệ.

Cô và hắn đã từng tốt đẹp biết bao nhiêu, cô là loại người gì hắn còn không rõ ràng sao?
Nếu chỉ là bởi vì thân phận của hắn thì lúc trước cô đã không ở cùng một chỗ cùng hắn.

Tại sao hắn không tin cô?
Chỉ là đáng tiếc, cô không thể lên tiếng nữa, đối mặt với sự chỉ trích và chán ghét của Hoắc Mạc Sâm, cô cũng không có cách nào biện giải cho mình.
Nhưng cô không thể để Hoắc Mạc Sâm hiểu lầm cô như vậy nữa.


cô nóng nảy suy tính, nếu không thể nói ra, vậy cô có thể gõ chữ cho hắn xem, cô nhất định phải chứng minh mình trong sạch!
Nhưng mà, điện thoại di động vừa mới lấy ra đã bị Hoắc Mạc Sâm đoạt lấy, hắn phẫn nộ đập vào tường, điện thoại rơi trên mặt đất, bị đập nát.
Hoắc Mạc Sâm nhào về phía cô như một con sư tử đang nóng nảy, hắn túm lấy tóc cô, giữ chặt đầu cô, hung hăng đè lên mặt đất...
"Sở Vân, cô muốn hại chết tôi, hiện tại cô còn muốn báo cảnh sát đến bắt tôi đúng không? Sao trên đời lại có một người phụ nữ ác độc như cô chứ! Quả thật là lúc trước tôi bị mù rồi!”
"Ưm...!Ô...!Ô ô..."
Sở Vân dùng sức muốn lên tiếng, mặt đã nghẹn tới đỏ bừng.

Cô chỉ muốn dùng điện thoại di động gõ chữ cho hắn xem, cô không có báo cảnh sát, hơn nữa, cô câm, gọi điện cho cảnh sát thì phải trình báo như thế nào?
Cô khoát tay, muốn nói cho Hoắc Mạc Sâm biết: Không phải.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.


Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?" Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi, lực trên tay cũng tăng lên.
Sở Vân khóc.
Cô thật sự muốn nói cô không có, nhưng cô nói không nên lời, nhưng trước mắt, cô càng để ý đến chiếc điện thoại vừa bị Hoắc Mạc Sâm đập nát kia hơn.
Chiếc điện thoại này là máy cũ, cô đã dành dụm số tiền duy nhất để mua được nó.

Bây giờ lại bị Hoắc Mạc Sâm đập nát, cô không còn tiền mua điện thoại di động nữa, công cụ thay thế duy nhất có thể giao tiếp bình thường với người khác đã biến mất.
Trước mắt, cô không còn cách nào giải thích với Hoắc Mạc Sâm nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận