Hoắc Thiếu Buông Tha Cho Tôi Đi


"Chát ——"
Tên ngốc thấy mình bận rộn lâu như vậy cũng không thực hiện được, lập tức tức giận tát cho Sở Vân một bạt tay.
Sở Vân bị giáng một tát vào mặt, bên má lập tức vô cùng đau rát.
Nhưng tên ngốc lại nâng cằm của cô lên rồi vui vẻ mà vỗ tay: "Đẹp… Thật đẹp."
Tên ngốc nói chuyện không mau lẹ, có thể nhìn ra tâm thần thật sự không bình thường.

Sở Vân cũng không cam tâm làm cá nằm trên thớt.
Cô muốn chạy trốn!
Mà may mắn là cô chỉ đối mặt với một tên ngốc, chứ không phải một người đàn ông bình thường.
Sở Vân biết, nếu muốn chạy trốn khỏi tay tên ngốc thì cô nhất định phải lựa ý hùa theo gã.
Vì thế, Sở Vân lộ ra một nụ cười với gã, chủ động ôm lấy tên ngốc rồi khoa chân múa tay với gã.


Tên ngốc thấy cô vung vẫy tay thì không nói lời nào, lập tức nổi lên hứng chơi.
"Bà xã."
Lời nói chảy nhớt khiến Sở Vân có chút buồn nôn, nhưng nghĩ cho đại cục nên Sở Vân chỉ có thể nhịn.
Tên ngốc xoay người muốn đi cởi quần áo, Sở Vân thấy thế thì trực tiếp cắn lên lỗ tai tên ngốc.
"A! Cô là bà điên hả!" Lỗ tai gã chảy máu, gã ôm lấy tai của mình mà lăn lộn trên giường.
Sở Vân lạnh lùng nhìn tên ngốc đau đớn không chịu nổi và lượng máu thấm xuống đất kia, nhân cơ hội này, cô trèo ra ngoài từ cửa sổ, may mà đây là lầu hai!
Cô ngã vào bùn đất!
Nhưng chân của cô vẫn bị trẹo, có điều Sở Vân cũng không kịp nghĩ nhiều, một lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát đi.
Cô nghiêng ngả lảo đảo, cứ chạy ba bước lại quay đầu nhìn, chỉ sợ người nhà của tên ngốc kia đuổi theo.
Cũng không biết chạy được bao xa, Sở Vân cứ vùi đầu lao về phía trước, cuối cùng do chạy hết nổi nên cô ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy đường cái, Sở Vân thật hận mình là một người câm.

Nếu cô không câm thì ít nhất lúc này còn có thể cầu cứu!
Cô không muốn bị bắt trở về!
Cô dùng sức phát ra âm thanh, cho dù chỉ có tiếng "Ư ư ư" khó nghe, nhưng chỉ cần bị người ta chú ý tới là được.
Rốt cục cũng có một chiếc xe màu bạc trắng đậu lại trước mặt cô.
Rất nhanh, trên xe bước xuống một người đàn ông mặc tây trang màu đen.

Anh ta đi đến trước mặt Sở Vân, khi nhìn rõ khuôn mặt cô thì cũng giật mình: "Sở Vân?"
Sở Vân bối rối.
Người đàn ông này có thể gọi chính xác tên của cô ra.
Nhưng Sở Vân cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, bằng không người nhà của tên ngốc kia sẽ đuổi tới!

Cô quơ hai tay, hy vọng người đàn ông kia cứu cô...
"Không phải cô xảy ra chuyện gì đó chứ?" Trình Tử Khiêm nhìn thấy Sở Vân múa may hai tay cầu cứu bèn hỏi một câu, nhưng cũng nhìn thấy sự xa lạ trong mắt Sở Vân.
Anh ta tự giới thiệu mình với Sở Vân: "Sở Vân, là tôi đây, tôi là Trình Tử Khiêm, nhóc béo được cô cứu lên từ dưới nước này!"
Người đàn ông vừa nói như vậy thì Sở Vân lập tức nhận ra.
Hồi lớp sáu, khi cô tan học về nhà thì nhìn thấy bên hồ có người rơi xuống nước kêu cứu, cô giỏi bơi lội nên không nói hai lời đã xông lên cứu người.

Sau đó cô và nhóc béo trở thành bạn tốt một thời gian.
Nhưng về sau nhóc béo lại chuyển trường.
Sở Vân thật không ngờ nhóc béo ngày xưa đã biến thành một anh chàng đẹp trai.
Nhưng nhìn thấy Trình Tử Khiêm, trong lòng Sở Vân cũng xuất hiện cảm giác kiên định.

Cô cầm lấy tay Trình Tử Khiêm, dùng sức thở hồng hộc một hơi, nếu là người quen thì anh ta sẽ không mặc kệ cô.
"Tôi dẫn cô đến tiệm cà phê gần đây nói chuyện."
Trình Tử Khiêm đề nghị, Sở Vân gật đầu, hai người lập tức đi đến một tiệm cà phê.
"Sao vừa rồi cô lại vội vàng hoảng sợ như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho tôi nghe xem." Trình Tử Khiêm nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi.

Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Sở Vân, Trình Tử Khiêm còn có chút đau lòng.

Rốt cục xảy ra chuyện gì mà lại làm một cô gái sợ hãi bối rối thành thế này.
Sở Vân giơ tay ra dấu, nhờ nhân viên phục vụ đưa giấy và bút tới, cô lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra với mình cho Trình Tử Khiêm biết.
"Cái gì! Có hạng người như vậy vậy!"
Trình Tử Khiêm thật sự tức giận, anh không ngờ đám người kia lại ra tay ác độc với một cô gái đến vậy.
Sở Vân càng cảm thấy tủi thân, nước mắt giống như dòng nước lũ chảy ra ào ào.
Cô cũng muốn hỏi, tại sao lại có hạng người như vậy?
Rõ ràng cô chưa từng làm chuyện ác nào cả.
"Cứu tôi, bây giờ người có thể giúp tôi chỉ có anh." Sở Vân viết xuống một hàng chữ chỉnh tề trên giấy.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận