Sở Vân đứng cứng đờ tại chỗ.
Cô không ngờ lại gặp được hai người mà mình không bao giờ muốn nhìn thấy ở thành phố Hải, càng không nghĩ đến, hai người kia lại có liên quan với nhau.
Theo cô biết, không phải Bạch Tuyết Nhi đã đính hôn với Hoắc Mạc Sâm, cũng sắp kết hôn rồi sao?
Sao lại...!Sao lại mèo mỡ gà đồng với Trần Đông Thụy?
Là Bạch Tuyết Nhi phản bội Hoắc Mạc Sâm?
Khóe miệng Sở Vân tràn ra một nụ cười lạnh.
Chỉ sợ trong mắt Hoắc Mạc Sâm, Bạch Tuyết Nhi vẫn là thánh nữ thuần khiết không chút bụi trần kia, chắc hắn không biết người đàn bà này đã sớm dăng díu với người đàn ông khác sau lưng hắn.
Là Trần Đông Thụy!
Nhớ tới người đàn ông này, Sở Vân cực kỳ căm phẫn, người này bắt cóc giam giữ mình tận ba năm.
Tuy rằng gã cứu cô khi cô bị thương nặng lúc cứu Hoắc Mạc Sâm trong vụ tai nạn xe cộ, nhưng gã lại tước đoạt tự do của cô, cũng gián tiếp làm hại hiểu lầm giữa cô và Hoắc Mạc Sâm càng ngày càng sâu.
Một tường ngăn cách lại như cách biệt trăm ngàn cảm xúc.
Sở Vân hận không thể lập tức xông ra đánh đôi cẩu nam trần truồng này một trận, chất vấn năm đó rốt cuộc tại sao Trần Đông Thụy lại bắt cóc cô? Gã và Bạch Tuyết Nhi có quan hệ gì?
Nhưng mà...
Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo lao công trên người, nếu gây chuyện ở đây thì cô sẽ mất đi công việc không dễ có được này.
Cô vừa để dành được mấy trăm đồng tiền, đây cũng là hy vọng giúp cô sống lại lần nữa.
Chẳng lẽ cô phải giẫm lên vết xe đổ, khiến cuộc đời mình lại bị hủy diệt sao?
Sở Vân hung hăng siết nắm tay, nghiến chặt răng mới có thể nén lại bi thương căm phẫn trong lòng, lại nghe thấy tiếng nói đắc ý vênh váo của hai người đang thỏa thích mây mưa bên ngoài.
"Cô gái xấu xa này, trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa, ngặt nổi lại có cái mặt như hoa sen trắng như thế." Trần Đông Thụy tiếp tục nói.
Mặt Bạch Tuyết Nhi ửng hồng, thở phì phò mắng gã một câu: "Không biết hoa sen trắng là lời mắng chửi à? Anh cũng không tốt hơn em bao nhiêu, nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, thực tế còn ác còn độc hơn ai hết.
Nhưng nếu không như vậy thì em cũng không dám yên tâm giao con điếm Sở Vân kia cho anh trừng trị."
Sở Vân ngẩn ra, không nghĩ tới hai người này lại nhắc tới mình, vội vàng tới gần cửa lắng nghe.
Trần Đông Thụy cúi đầu cười, "Hai chúng ta là sài lang xứng với hổ báo, quá hợp."
Gã bóp lấy hông của Bạch Tuyết Nhi, giống như chưa thỏa mãn, "Chẳng lẽ anh chỉ giúp em có lần đó thôi à? Em hao tâm tổn trí muốn thu phục thằng con hoang của nhà họ Hoắc kia, còn không phải vì nhìn trúng thân phận của nó? Thậm chí không tiếc tạo ra một vụ tai nạn xe để anh giam cầm Sở Vân, để cô ta không cách nào đến gần Hoắc Mạc Sâm, em thì leo lên thay vị trí.
Chậc chậc, em không sợ thật sự làm Hoắc Mạc Sâm chết hay tàn phế à."
Bạch Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, "Nếu anh thật sự giết chết anh ta thì em sẽ không để yên cho anh.
Tàn phế thì đã sao, em không phải nhìn trúng bề ngoài của anh ta.
Anh không biết đâu, trong ba năm anh ta suýt tàn phế, em phải chịu đựng khổ sở thế nào."
"Cũng đúng, nếu không em cũng sẽ không tới tìm anh."
Trần Đông Thụy cười nhẹ, hai người lại dây dưa với nhau, mây mưa không ngừng nghỉ.
Cho nên, thì ra tất cả mọi chuyện bao gồm mình bị giam cầm, Hoắc Mạc Sâm bị tai nạn, và những sự kiện xảy ra sau đó đều là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy hợp mưu gài bẫy!