Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Lục Khải Hàng đẩy gọng kính trên sống mũi, không cho bất kỳ ai có cơ hội phản bác, sau đó dùng giọng nói ôn hòa phụ họa theo: "Thì ra là vậy! Nếu vậy thì bạn học Nhã Tuyền đi trước đi, chỗ này giao cho chúng tôi giải quyết."

Mọi người lần nữa cạn lời.

Niên Nhã Tuyền do dự nhìn Lục Khải Hàng: "Hiệu trưởng Lục.."

Chuyện này là vì cô mà ra, cô lại cứ như vậy rời đi.

Chuông điện thoại của Hàn Tiêu vang lên, thấy tên người gọi đến, nghi ngờ lẩm bẩm: "Sao Hoắc Lăng Trầm lại gọi đến lúc này?"

Mọi người vừa nghe là điện thoại của Hoắc Lăng Trầm, lập tức đặt toàn bộ sự chú ý lên điện thoại của Hàn Tiêu.

Lúc mọi người đang mong đợi, Hàn Tiêu nhận điện thoại: "Lăng Trầm."

Không biết bên kia nói gì, Hàn Tiêu liên tục xua tay: "Không cần để Cảnh Sâm tới đâu, một chút chuyện nhỏ, lập tức giải quyết ngay. Không sao không sao, là thiên kim nhà họ Mễ, nhà họ Tần, nhà họ Nghiêm.. Cảnh Sâm đang trên đường tới sao? Vậy được."

Cúp điện thoại xong, Hàn Tiêu nói với Lục Khải Hàng: "Lăng Trầm đã biết việc bên này rồi, bảo Cảnh Sâm mang một nhóm bộ đội đặc chủng tới, đã đang trên đường rồi!"

Vốn dĩ bởi vì nghe được ba chữ "Hoắc Lăng Trầm", mọi người đã lo lắng đề phòng, còn nghe thêm được Hoắc Lăng Trầm bảo thượng tá Lê mang bộ đội đặc chủng tới đây. Ôi mẹ ơi.. Còn ai dám để con gái nhà mình huênh hoang nữa chứ?

Mục Chí Cường nhìn ra được sự sợ hãi của mọi người, đè xuống nghi ngờ trong lòng, dẫn đầu nói: "Nhã Tuyền, là Quắc Quắc không hiểu chuyện, dượng thay Quắc Quắc xin lỗi cháu, bây giờ dượng sẽ mang nó về nhà."

Niên Nhã Tuyền lắc đầu, trong lòng ấm áp vô hạn: "Dượng, không sao ạ, là cháu gây phiền toái cho dượng."

Niên Khinh Trúc vỗ vào tay Niên Nhã Tuyền, ý vị sâu xa nói: "Có rảnh về nhà ăn một bữa cơm." Hóa ra, chồng của Nhã Tuyền không phải Cố Mặc Thành, mà thật sự có liên quan đến Hoắc Lăng Trầm..


Mục Chí Cường đã bày cho mọi người một nấc thang, mọi người đều thức thời đạp xuống, không ít người dẫn con gái đi xin lỗi Niên Nhã Tuyền.

Chỉ có Cố Thần Hi.

Mẹ của Cố Mặc Thành, Lưu Tuệ Linh nhìn con trai, sắc mặt khó coi nói: "Mặc Thành, không có chuyện gì thì về với mẹ đi!"

Nói xong, lại hung hăng trừng Niên Nhã Tuyền một cái. Hai năm trước không làm người ta thích được, bay giờ vẫn khiến người ta chán ghét như vậy! Mọi người bởi vì cô ta mà thiếu chút nữa đã chọc phải cậu Lục và cậu Hàn!

Nếu như còn không đi, nói không chừng sẽ còn chọc tới thượng tá Lê và Hoắc tổng nữa!

Cố Mặc Thành hai tay đút túi quần, lắc đầu cự tuyệt: "Mẹ, con còn chút chuyện, mẹ và Thần Hi về trước đi."

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Lưu Tuệ Linh khó mà nói được gì, không thể làm gì khác hơn là xanh mặt dẫn con gái rời đi trước.

Người không liên quan đã đi hết, Niên Nhã Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nói cảm hơn Lục Khải Hàng và Hàn Tiêu: "Cảm ơn hiệu trưởng Lục, cảm ơn anh Hàn!"

Lục Khải Hàng ý tứ không rõ nhìn cô một cái, lại liếc Cố Mặc Thành sau lưng cô, chỉ nói một câu: "Không có chuyện gì thì về sớm chút."

"Vâng."

Hàn Tiêu xua tay với Niên Nhã Tuyền, nhéo lỗ tai Hàn Huệ Minh kéo ra ngoài: "Niên Nhã Tuyền, tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi!"

Niên Nhã Tuyền ngơ ngác, liền vội vàng gật đầu: "A, cảm ơn anh Hàn!"

Hàn Huệ Minh giơ chân đá lên đùi Hàn Tiêu: "Niên Nhã Tuyền, cậu cảm ơn anh ta làm gì! Hàn Tiêu, mau buông ông đây ra!"

Hàn Tiêu né đi, Hàn Huệ Minh đạp hụt.

Hai anh em cãi nhau ầm ĩ à rời đi, ở lại chỉ còn Trọng Hải Trình, Niên Nhã Tuyền và Cố Mặc Thành.

Niên Nhã Tuyền thở phào nhẹ nhõm, cũng không quên sau lưng còn một cây gai phiền toái..

Trọng Hải Trình rất biết điều nói: "Tôi chờ cô ở bên ngoài."

Niên Nhã Tuyền: "..."

Khu đồ tráng miệng chỉ còn lại Cố Mặc Thành và Niên Nhã Tuyền, Cố Mặc Thành nhìn bóng lưng của Trọng Hải Trình, dường như có điều suy nghĩ.

Nào có người chồng nào lại để vợ mình ở lại với người đàn ông khác chứ?

"Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây!" Niên Nhã Tuyền không có gì để nói với Cố Mặc Thành.


Cố Mặc Thành kéo Niên Nhã Tuyền đang chuẩn bị rời đi lại, kéo lại rồi không buông ra nữa, trực tiếp kéo Niên Nhã Tuyền đến cửa khách sạn.

"Cố Mặc Thành, anh buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Cố Mặc Thành không để ý tới sự giãy giụa của cô, Chu tổng đang tiễn khách ở cửa nhìn thấy một màn này, ánh mắt phức tạp nói lời từ biệt với hai người.

Bãi đậu xe

Nếu Cố Mặc Thành còn không buông Niên Nhã Tuyền ra nữa, cô sẽ nổi giận, cũng may anh ta tìm một chỗ không người, lập tức buông cô ra.

Chỉ là, một khắc sau, cô bất ngờ không kịp đề phòng liền bị anh ta ôm vào lòng thật chặt.

Không để ý đến cô đang kịch liệt giãy giụa, Cố Mặc Thành thống khổ nói: "Tiểu Tuyền, đừng cự tuyệt anh, anh biết em đã kết hôn rồi. Xin lỗi, anh về trễ rồi, Tiểu Tuyền, em có biết không? Qua hơn hai năm, anh nhớ em rất nhiều.."

Niên Nhã Tuyền bị giọng nói nghẹn ngào của anh ta lay động một chút, hai tay vẫn luôn giãy giụa dần dần rũ xuống.

"Anh biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi, vô số lần anh hối hận vì không biết quý trọng em, Tiểu Tuyền, tha thứ cho anh được không?" Cố Mặc Thành buông cô ra, hai tay nâng lên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, ánh mắt chứa đầy tình cảm bày tỏ.

Vành mắt của Niên Nhã Tuyền đỏ ửng, cười khổ cự tuyệt: "Cố Mặc Thành, tôi đã nói rồi, đã muộn rồi." Cô đã thay lòng, đã yêu người đàn ông vừa bá đạo vừa dịu dàng đó.

Cố Mặc Thành lắc đầu, khẳng định nói: "Ly hôn với anh ta đi, anh cưới em! Ngày mai em ly hôn với anh ta đi, ngày kia anh sẽ cưới em!"

"Không thể nào! Cố Mặc Thành, giữa chúng ta không thể nào.. Không còn khả năng nữa.. Ô ô ô.."

Cô còn chưa dứt lời, đã bị Cố Mặc Thành hôn cứng ngắc.

Môi anh ta vừa nhẹ nhàng chạm vào môi Niên Nhã Tuyền, cô dùng hết sức dãy ra khỏi cái ôm của Cố Mặc Thành, không chút do dự nâng tay lên. "Chát!" Trực tiếp tát Cố Mặc Thành một bạt tai.

Gương mặt của Cố Mặc Thành bị đánh lệch qua một bên, Niên Nhã Tuyền lấy mu bàn tay dùng sức lau môi, sao Cố Mặc Thành lại đáng ghét vậy chứ! Sao có thể hôn cô!

Như vậy há chẳng phải có lỗi với Hoắc Lăng Trầm sao!


Cô hít sâu một hơi, quả quyết nói: "Cố Mặc Thành, tôi đã kết hôn rồi, nếu anh còn làm như vậy với tôi nữa! Tôi sẽ hận anh cả đời!"

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Cố Mặc Thành ở phía sau hét lên: "Niên Nhã Tuyền, anh sẽ không buông tay em đâu!"

Toàn bộ bãi đậu xe đều vang tiếng hét thống khổ của anh ta, bước chân Niên Nhã Tuyền chỉ hơi khựng lại, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Trên đường về là Trọng Hải Trình lái xe, Niên Nhã Tuyền tựa vào cửa xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm trạng không tốt.

Cô thật sự rất nhớ Hoắc Lăng Trầm..

Trọng Hải Trình có thể nhìn ra cô đang không được bình thường, toàn bộ hành trình đều không nói gì, nhìn Niên Nhã Tuyền đi vào biệt thự, mới gọi cho Hoắc Lăng Trầm: "Hoắc tổng, phu nhân về nhà rồi."

"Ừ."

Lúc Hoắc Lăng Trầm gọi cho Niên Nhã Tuyền, Niên Nhã Tuyền đang rửa mặt đánh răng. Nhớ tới Cố Mặc Thành hôn cô, cô liền cảm thấy có chút buồn nôn.

Lần này đã là lần thứ ba cô đánh răng rồi, hàm răng đau chảy máu, động tác đánh răng của cô còn chưa ngừng.

Nghe tiếng chuông điện thoại, cô vội vàng súc miệng, tìm điện thoại, thấy người gọi đến, tâm trạng cô vô cùng phức tạp. Nhấn nút trả lời, cô nhẹ giọng mở miệng: "Alo."

"Ừ, đang làm gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận