Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Mục Tư Du gật đầu, "Mới đây chị ấy cũng có tới tìm em, nhưng cũng không nói với em là chị có tới."

Niên Nhã Tuyền hiểu rõ, không đợi cô tiếp lời, Mục Tư Du hiếu kỳ hỏi bọn họ, "Chị, hai anh chị kết hôn từ khi nào vậy, sao em không biết? Anh rể, anh đưa chị đến thành phố T thì khi nào về?"

Niên Nhã Tuyền nhìn thoáng qua người đàn ông đang gắp xương trong miếng sườn, lúc này anh lên tiếng nói, "Kết hôn lâu lắm rồi, sáng mai anh chị về." Nói xong câu này, xương cũng đa được lấy sạch sẽ, một đĩa thịt được dời đến trước mặt cô.

Mục Tư Du ghen tị nhìn Niên Nhã Tuyền, chị, "Chị, anh rể đối xử với chị rất tốt, chị phải biết quý trọng đấy nhé!"

"Ừm.." Niên Nhã Tuyền nở nụ cười ngọt ngào, cô có thể cảm nhận được rằng Hoắc Lăng Trầm đối xử với cô thật sự rất tốt.

Nhìn trên bàn đầy ắp các món ăn Nhật là biết, gần hai mươi món ăn, anh biết lượng cơm của cô khá lớn, mới gọi nhiều món như vậy.

Ngay cả chuyện làm bạn trai của Lam Anh San, lúc lên xe anh cũng có giải thích với cô rồi.

Là bởi vì ngày đó anh vừa xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Lam Anh San, muốn nhờ anh giả làm bạn trai của cô ta để từ chối một nam sinh ngày nào cũng quấn lấy cô ta.

Vừa hay lúc đó Hoắc Lăng Trầm cũng đang ở khá gần đó, nên cũng không từ chối đành phải qua chỗ cô ta trước, lúc đầu định là đến gặp rồi trực tiếp đuổi nam sinh đó đi, xong rồi đi tìm cô, lại không ngờ rằng vừa vào phòng ăn thì lại gặp Niên Nhã Tuyền với Cố Mặc Thành.

Đối với câu hỏi tại sao cô lại đi cùng Cố Mặc Thành, Niên Nhã Tuyền cũng nhất định phải cho anh một lời giải thích, muốn nói chuyện với Cố Mặc Thành, kể cho Hoắc Lăng Trầm nghe cô nói với anh ta vài câu là họ đã không thể quay về lại như thời xưa nữa rồi.

Có điều suy nghĩ của Niên Nhã Tuyền về Hoắc Lăng Trầm quá đơn giản, cho đến khi cô phải kể lại tất tần tật những gì hôm đó cô làm, thậm chí ăn món gì cũng phải kể cho Hoắc Lăng Trầm nghe, người đàn ông mới chịu bỏ qua cho cô không tiếp tục hỏi tới vấn đề này nữa..

Ăn một bữa cơm, Niên Nhã Tuyền rốt cục cũng thấy được Hoắc Lăng Trầm bận bịu biết bao nhiêu, anh tận mắt thấy rõ ràng là Trọng Hải Trình hoặc Trịnh Phi mấy người bọn họ gọi điện thoại tới, anh cúp hết toàn bộ, sau đó thỉnh thoảng dùng MSN* nhắn tin trả lời vài câu.

*Là dùng tin nhắn qua sđt

Vừa phải trả lời mấy câu hỏi của Mục Tư Du, Niên Nhã Tuyền vì không muốn làm chậm trễ công việc của Hoắc Lăng Trầm, nhanh nhanh kết thúc bữa cơm. Lúc ra khỏi phòng ăn, Hoắc Lăng Trầm cũng đã sắp xếp công việc cho bên kia xong, Mục Tư Du được Hoắc Lăng Trầm cho người tới đưa về trường.

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện Hoắc Lăng Trầm hỏi thăm Niên Nhã Tuyền vài chuyện, cứ như vậy đi bộ về khách sạn, đằng sau Trọng Hải Trình lái xe ô tô chạy chầm chậm đi theo sau bọn họ.

Lúc trở về, đúng lúc đụng phải Tống Vũ Dương đi từ trong ra ngoài, Niên Nhã Tuyền mặc dù có đội mũ, dùng khăn quàng cổ bịt mũi miệng lại, cậu ta cũng nhận ra, bởi vì buổi sáng Niên Nhã Tuyền mặc chính là cái áo lông này..

Dù cho đã chuẩn bị tâm lý, như khi thấy hai người cùng nhau thân mật thế này, trái tim của Tống Vũ Dương không khống chế được thấy đau nhức.

Nhưng cậu ta cũng không né tránh, thoải mái chào hỏi hai người, "Anh Hoắc, bạn học Niên."

Niên Nhã Tuyền kinh ngạc nhìn xem cậu ta, "Tôi quấn kỹ thế này rồi mà cậu vẫn nhận ra á?"

Tống Vũ Dương bị cô chọc cười, cũng không phủ nhận.

Hoắc Lăng Trầm nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, "Đã trễ vậy rồi còn muốn đi đâu nữa?"

"Chưa ăn tối, ra ngoài tìm chút gì đó ăn." Đôi mắt hiếu kỳ của Niên Nhã Tuyền bắt trúng ánh mắt của anh.

Kỳ thật đêm hôm đó đưa Niên Nhã Tuyền về nhà vẫn chưa không Hoắc Lăng Trầm, lúc đó mới gọi anh là anh trai của Niên Nhã Tuyền.

Hoắc Lăng Trầm bình thường quá thần bí, có rất nhiều người chỉ biết tên anh chứ còn không biết người thật anh thế nào, sau này nguyên nhân vì chị với anh rể, cậu ta với Hoắc Lăng Trầm có gặp nhau mấy lần, cũng có ăn cơm với nhau xong sau đó mới quen biết.

"Sao không nói khách sạn đem tới một phần?"

"Lúc vào khách sạn, nghỉ ngơi một lát rồi, giờ này mà ở trên đó thì quá chán, cho nên nhân tiện ra ngoài đi dạo luôn." Nếu như buổi chiều cậu ta không thấy Niên Nhã Tuyền lên xe của Hoắc Lăng Trầm, cậu ta nhất định sẽ hẹn cô ra ngoài đi dạo..

Niên Nhã Tuyền chỉ chỉ hai người, "Hai người quen nhau à?

Hoắc Lăng Trầm giải thích cho cô," Em trai Tống Từ. "

Anh nói câu này, Niên Nhã Tuyền há miệng mồm chữ A mắt chữ O, hèn chi cô thấy nhìn Tống Vũ Dương rất quen mắt, thì ra là em trai của chị Tống Từ, dáng vóc cũng khá giống.

Tống Vũ Dương nhìn hai người thân mật xoắn xuýt lại cùng một chỗ, trong đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn, cậu ta hít sâu một hơi," Anh Hoắc, bạn học Niên, tôi đi ra ngoài trước đây. "

Niên Nhã Tuyền vẫy vẫy tay với cậu ta," Ồ, bái bai. "

Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt gật đầu, thu hồi ánh mắt nhìn bóng lưng của Tống Vũ Dương lại, rồi lại nhìn sang cô gái bên cạnh, như suy nghĩ đến chuyện gì đó," Em quen Tống Vũ Dương từ khi nào? "

Niên Nhã Tuyền suy nghĩ một hồi," Em với cậu ta hình như là bạn học cấp ba thì phải, sau này học đại học hai năm đầu cũng không học cùng một lớp, năm nay lại học cùng một lớp, thật không ngờ lại là em trai của chị Tống Từ. "

" Vì sao cậu ta cũng đến thôn Nam Bình làm gì? Lúc trước hai người có tham gia công ích chung lần nào chưa? "

Cứ nghĩ rằng anh đang quan tâm đến cậu ta vì cậu ta là em trai của Tống Từ, cô gái thành thật khai báo," Không có, mọi người báo danh hết rồi em mới biết là cậu ta cũng có tham gia về thôn Nam Bình, đây là lần đầu tiên đi làm công ích cùng với cậu ta. "

Hai người cùng nhau đi vào thang máy, không đợi cửa thang máy khép lại, Hoắc Lăng Trầm bỗng nhiên ép cô dính sát vào vách tường, hôn lên môi cô.

Niên Nhã Tuyền,"... "

Hoắc tổng lại động dục nữa à? Không.. Kiểu này như cắn như xé, khng giống như là đang động dục, ngược lại thì giống như đang tức giận hơn?

Trong phòng

Hoắc Lăng Trầm cởi áo khoác màu đen ra, ném cho cô gái vẫn còn đang ngây ngốc đứng ở kia, Niên Nhã Tuyền cảm giác có cái gì đó bay tới, theo phản xạ có điều kiện chụp lại. Nhìn kỹ mới biết, là áo khoác của Hoắc Lăng Trầm.

* * *

Chỉ cần là đồ gì đó của Hoắc Lăng Trầm, dù có nhỏ cỡ cái bật lửa thì giá cũng không hề tầm thường. Huống chi một cái áo khoác lớn như thế, không tới sáu chữ số, cũng phải tầm năm chữ số nhỉ?

Cô ôm lấy cái áo khoác, thận trọng treo vào trong tủ quần áo, không quên phủi phủi cho thẳng, sau rồi mới đóng của tủ lại.

Lúc đi ra, thấy người đàn ông đang đứng trước kệ rượu tay cầm hai ly rượu, nhìn cô từ bên kia đi lại gần mình, ngoắc ngoắc ngón tay với cô," Qua đây tám chơi. "

Tám? Niên Nhã Tuyền trộm cười một tiếng, lớn mật hướng về phía người đàn ông nháy mắt ra hiệu," Tám chuyện gì? Chuyện yêu đương sao? "

Anh nghe vậy thì nhíu mày, đưa cho cô một ly rượu vang đỏ chỉ ngập được cái đáy ly, đợi đến khi cô nhận lấy, sau đó kéo cô vào ngực mình," Nếu như tám chuyện yêu đương, anh không ngại lên giường.. "

Ặc.. Biết ngay đứng trước mặt Hoắc Lăng Trầm cô như con kiến cái cỏ!" Được rồi được rồi, chúng ta uống rượu! Có điều anh có cần phải nhỏ mọn thế không, nhiều gấp đôi em luôn kìa! "

Cô gái nhìn chút rượu đỏ đủ dính đáy ly của mình, lại nhìn lướt qua ly rượu trong tay Hoắc Lăng Trầm, lập tức bất mãn kháng nghị.

" Không đủ uống? "

" Ừm! "Nhiêu đây đủ cho cô uống được một ngụm chưa cũng chưa chắc? Cô chỉ là không muốn thể hiện thô hổ khi đứng trước mặt người trong tim cô thôi, haha.

Hoắc Lăng Trầm uống một ngụm rượu trong ly của mình, bỗng nhiên chặn môi cô lại, Niên Nhã Tuyền chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy vào khoang miệng, sau đó cô phản xạ có điều kiện nuốt hết xuống..

Giọng nói của anh vang lên bên cổ hay bên tai cô gì đó," Có đủ uống hay không? Không đủ thì anh còn nhiều lắm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui