Trong thang máy, tôi lấm lét như trộm sợ bị bắt quả tang.
Hoắc Anh Đông lười biếng đứng dựa vào thang máy trêu chọc.
- Em sợ cái gì? Em như thế người ta tưởng tôi bắt nạt em đấy, cứ ưỡn ngực đứng thẳng lên xem nào.
Hoắc Anh Đông sai người chuẩn bị cho tôi một bộ đồ mới khá kín đáo nhưng không thể che hết dấu hickey chi chít ở cổ.
Tôi nguýt anh ta đầy hằn học.
- Ai, là ai khiến tôi ra nông nỗi này? Anh đó, đồ cáo già, anh bắt nạt tôi rành rành còn gì.
Không có liêm sỉ!
Anh ta không đáp, mà mở điện thoại ra xem rồi cười rất vui vẻ.
Vui là đúng rồi.
Tôi không nhận mình là quốc sắc thiên hương nhưng Hoắc Anh Đông bóc được tôi thì anh ta quá hời rồi huhu.
Còn tôi, đau thấy bà luôn, đứng có xíu mà mỏi chân quá đi mất.
Chúng ta đi ăn sáng.Không đói!Em không đói thật? Sáng nay tôi nói thêm lần nữa, em kêu mệt muốn xỉu, không ăn là xỉu thật đó, mất công tôi lại phải vác em về phòng.Tôi muốn táng cho tên mặt dày này vài phát.
Cáu thế nhờ, anh ta cứ nhe nhởn tưng tửng vậy thôi.
Tay tôi đánh vào lưng Hoắc Anh Đông một cái, đang bon tay, tôi đánh thêm cái nữa.
Hoắc Anh Đông giữ tay tôi lại, còn cố tình ăn nói mất nết.
Giữ sức ăn xong rồi chúng ta về phòng, lúc ấy em tha hồ đánh.Ai nói tôi sẽ về phòng với anh nữa.
Một lần thôi, một lần tôi ngu dại bị anh gài là quá đủ rồi.Tôi đang gân cổ lên cãi Hoắc Anh Đông thì thang máy mở ra.
Ở ngoài có Vu Nhiên đứng cạnh người đàn ông từng xuất hiện cùng Sumi và Hoắc Anh Đông.
Tôi thấy Vu Nhiên nhìn tôi khó chịu, còn người kia thì cười.
Anh!Ừ, hai đứa vào luôn chứ?Vu Nhiên lạnh nhạt bước vào, người kia theo sau và nhấn thang xuống tầng 1.
Hai đứa đêm qua cũng nghỉ ở đây à?Vâng, em ở đây gần như cố định, còn chị Nhiên dự sự kiện xong thì ở lại luôn.Ừ, cùng ăn sáng đi.
Đây là Bạc Hi Lăng.Hoắc Anh Đông giới thiệu chúng tôi với nhau.
- Vu Nhiên thì em biết rồi nhỉ, còn đây là em trai của em ấy- Vu Khải.
Vu Khải nhìn tôi và cứ cười tủm tỉm, sau đó hơi cúi đầu chào.
- Chị dâu, lại gặp nhau rồi.
Giờ mới có thể chào hỏi chính thức.
Hai tự "chị dâu" được cậu ấy nói rất trôi chảy.
Thang máy bỗng trở nên chật hẹp và ngộp thở.
- Tôi không phái ....
Vu Nhiên liếc qua tôi và nhìn sang em trai nhắc nhở.
- Em ăn nói cho cẩn thận, "chị dâu" không phải từ có thể nói tùy tiện và bậy bạ đâu.
Hoắc Anh Đông là vô tri nhất, vẻ mặt còn hài lòng là đằng khác.
- Không sao, gọi dần cho quen.
Vu Nhiên nhíu mày tỏ thái độ không ưa tôi.
- Anh cả, xưa kia vua chúa vì người đẹp mà mất nước.
Mong anh đừng vui chơi quá đà.
Lời vừa dứt, thang máy dừng lại, Vu Nhiên bước ra đầu tiên.
Chân chưa đi được hai bước liền bị Hoắc Anh Đông gọi.
- Vu Nhiên, em đứng lại.
Vu Nhiên kiêu ngạo hống hách nhưng đứng lại thật.
Hoắc Anh Đông bước tới cạnh cô ấy và hắng giọng .
- Việc riêng của anh không cần em phải lên tiếng nhắc nhở.
Hơn nữa, nếu em còn không tôn trọng người phụ nữ của anh, dù em có là em họ thì anh cũng không nương tình.
Tôi lo lắng đứng im ở cửa thang máy, thật lòng không muốn anh em nhà họ vì tôi mà xích mích.
Vu Khải thở dài rồi chen vào giữa.
- Anh, là chị Nhiên quan tâm anh chứ không có ác ý đâu.
Nào nào đi ăn, đi ăn thôi.
Hoắc Anh Đông chỉnh lại áo sơ mi rồi nhìn tôi.
- Lại đây!
Tôi dĩ nhiên không muốn ở cùng chỗ với họ, nhất là sau vụ vừa rồi.
- Tôi không...
Hoắc Anh Đông nhấn mạnh lần nữa.
- Lại đây!
Tự nhiên tôi thấy sợ người đàn ông này.
Sumi hay Vu Nhiên đều bị anh ta chỉnh không lệch phát nào.
Tôi ngoan ngoãn đi tới và ái ngại nhìn Vu Nhiên, sau đó Hoắc Anh Đông cầm tay tôi đi trước.
Vu Nhiên hậm hực đi sau cùng Vu Khải hướng về nhà ăn của khách sạn.