Đợi trong xe khiến tôi thấp thỏm, đường đường là Hoắc tổng mà đi mua thuốc tránh thai thì cũng không ổn lắm.
Tôi lật đật xuống xe rồi đi vào trong tiệm thuốc.
Dáng người cao ngất của Hoắc Anh Đông đứng trước quầy và hỏi nhân viên bán thuốc.
Có tác dụng phụ ư?Có thể chóng mặt, buồn nôn, đau bụng và rối loạn kinh nguyệt.Không được, cô gái của tôi không thể chịu đựng mấy chuyện đó được.Anh có thể mua viên nội tiết uống kèm, hoặc mua loại tránh thai có sẵn nội tiết tố, nó sẽ giảm tác dụng phụ.
Tuy nhiên vẫn tùy cơ địa của bạn gái anh nữa.Thôi khỏi, bán tôi thuốc bổ đi.Anh chắc chưa? Tốt nhất là sau này đàn ông nên là người chủ động dùng biện pháp, phụ nữ sẽ đỡ thiệt thòi.Tôi đứng nghe đoạn hội thoại của Hoắc Anh Đông cùng nhân viên quầy thuốc, giây trước cảm động, giây sau cảm lạnh.
Tôi đi tới, mặc kệ Hoắc Anh Đông nhíu mày nhìn mình mà nói với người nhân viên kia.
- Bán cho tôi thuốc tránh thai khẩn cấp.
Người đó nhìn hai chúng tôi, rồi chìa ra thuốc bổ cho Hoắc Anh Đông, thuốc tránh thai cho tôi.
Tôi thanh toán xong liền cầm thuốc ra ngoài trước, Hoắc Anh Đông rảo bước theo sau.
- Hi Lăng!
Tôi quay ngoắt lại mắng mỏ.
- Anh có máu liều à, tôi mà không đi vào đó có phải anh cho tôi uống thuốc bổ rồi không? Tiên sư tên khốn nhà anh, nhỡ tôi dính bầu thì sao, cuộc đời tôi đang yên đang lành tự nhiên va phải anh, phiền chết đi được.
Hoắc Anh Đông đứng sừng sững trước mặt tôi, còn lên giọng mắng ngược.
Xong chưa? Có bầu thì nuôi, tuổi này làm bố làm mẹ được rồi.Anh thích làm bố thì kệ anh, tôi chưa muốn.
Với cả tôi đẻ con cho chồng tôi, ai thèm đẻ con cho anh.Tôi muốn em làm mẹ của con tôi đấy!Anh muốn mà được à!Được đấy, thì sao? Em có chạy đằng trời.
Em có đẻ cả đội bóng thì tôi cũng nuôi được hết.Hoắc Anh Đông, còn lâu nhé.
Tôi chỉ lấy người tôi yêu thôi.Em có chắc sau này sẽ không yêu tôi không?Chắc!Mạnh miệng gớm, được rồi, tên nào tiếp cận em, tôi sẽ xử tên đó.
Xem còn ai để cho em yêu ngoài tôi, hừm?Đồ khủng bố! Tôi sẽ độc thân tới già.
Lêu lêu!Hoắc Anh Đông thở dài bất lực, tôi cóc thèm quay lại xe của anh ta mà đứng trên vỉa hè vẫy tay gọi taxi.
Taxi còn chưa gọi được thì cả người tôi bị Hoắc Anh Đông bá đạo vác lên.
Tôi giẫy đành đạch như một con sâu trên vai anh ta.
- Anh đừng có mà muốn làm gì thì làm.
Thả ra, thả tôi ra.
Chỉ mất vài bước Hoắc Anh Đông đã tới chiếc Rolls-Royce đang đợi rồi mở cửa nhét tôi vào xe, đồng thời cũng chui vào đè lên người tôi.
Anh ra hiệu cho tài xế, vài giây thôi chiếc xe chỉ còn lại hai người.
Gáy tôi bị giữ, Hoắc Anh Đông bất chấp tôi giẫy giụa mà hôn loạn.
Cãi nữa đi, cãi một câu tôi phạt một cái.Anh là cái đồ....Chưa nói hết, tôi bị Hoắc Anh Đông cắn một cái ở cổ.
- Cái đồ khốn kiếp....
Tôi bị cắn một cái nữa.
-..khốn kiếp, chưa đủ thâm tím sao mà còn cắn...
Hoắc Anh Đông chuyển sang bên kia cổ, nói được làm được, cắn tôi cái thứ ba.
Tôi tốn kha khá sức mới đẩy được anh ta, rồi vừa thở hồn hển vừa chửi.
Chó con nhà tôi cũng không cắn người bao giờ.À, chó con cơ đấy!
Hoắc Anh Đông cắn môi rồi khóa chặt hai tay tôi, nhất là phạt tôi bằng được.
Em dám ví von cái kiểu gì đấy hả? Tôi cho em bẹp dí không lết được xuống xe bây giờAnh điên à, đừng có làm bậy, đang ở giữa đường ban ngày ban mặt.Trên giường ban đêm thì được chứ gì?Không phải, ai bảo thế bao giờ đâu.
Bỏ tôi ra đi.Không thích.Cái tên khốn nhà anh, bỏ tôi ra.Em hét là người đi đường nghe được đấy.
Trật tự phối hợp đi!Không, người ta nhìn, người ta nhìn thấy mất....Ở ngoài không nhìn vào được đâu, ngoan nào!Tên điên này, anh xé áo tôi làm gì ...aaaa, nhẹ thôiiiii.