Khi Hoắc Anh Đông đang định lấn lướt thêm thì ở ngoài có tiếng gọi.
- Cậu Hoắc, tới giờ rồi!
Anh hơi cong môi cười rồi đứng dậy, kéo lại áo cho phẳng phiu rồi nhìn tôi ẩn ý.
- Xong việc sẽ xử lý em!
Thấy tôi vẫn ngồi đó, Hoắc Anh Đông đưa tay ra và nhắc.
- Đi thôi!
Tôi nhìn vào mắt anh, rồi lắc đầu.
- Lúc đầu anh không nói là đại hội cổ đông, một người chẳng liên quan gì như tôi không nên xuất hiện, rất thừa thãi và dễ bị dị nghị.
Hoăc Anh Đông rút tay lại, tiền tới gần sát mặt tôi mà nói.
- Tôi không thích cái cách người phụ nữ của mình tự ti và tự hạ thấp bản thân.
Tôi sẽ không nhắc lại nữa, em nghe cho rõ và ghi nhớ vào.
Chỉ cần Hoắc Anh Đông này còn tồn tại thì em chẳng phải lo gì cả.
Nếu tôi không tồn tại,
Hoắc Liên Bang vẫn sẽ chống lưng cho em.
- ..Sao lại ...không tồn tại.
Hoắc tổng có ý gì?
Lời nói của anh có gì đó cấn cấn làm tôi hơi bất an, nhưng anh chỉ cười rồi cầm tay tôi.
- Đi thôi!
Tôi miễn cưỡng bước theo, bước chân của tôi ngắn hơn, Hoắc Anh Đông tuy đã tới giờ vẫn đi chậm đợi tôi.
Cánh cửa mở ra, là người phụ nữ khi nãy.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, cô ấy không lảng tránh mà cũng nhìn tôi.
Chúng tôi cùng mặc đồ đen, chiều cao cũng tương đương, Hoắc Anh Đông đứng giữa rồi vòng tay qua eo tôi.
Mạc Nghệ Như- thân tín tôi coi như em họ giống Vu Nhiên.Chào cô Hi Lăng!Chào cô Mạc!Tôi thấy một nụ cười lạnh nhạt từ người phụ nữ này.
Rõ ràng cô ấy biết tôi rồi, và rất kính nể Hoắc Anh Đông.
Kiểu cô ấy lùi lại nhường đường cho chúng tôi đi trước khiến tôi đoán đối phương là cấp dưới của người đàn ông đang đi sát sao bên cạnh mình, chứ không giống em họ như Vu Nhiên, cảm thấy vẫn có gì đó không đơn giản nhưng lại không thể đoán ra được.
Tôi được Hoắc Anh Đông gửi gắm cho Hoắc Linh Anh.
Cô tiểu thư nhà họ Hoắc đối với tôi thân thiện hơi quá đà, vừa nhìn đã chào "chị dâu" rất mượt.
Có thể nói Hoắc Linh Anh khác xa hình dung của tôi về một cô con gái gia đình tài phiệt top đầu: nhí nhảnh, dễ thương chứ không kiêu ngạo, lạnh lùng và khó gần như Vu Nhiên.
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau, Vu Nhiên thì khỏi nói rồi, vẫn không ưa tôi ra mặt, ánh mắt khinh khỉnh phớt lờ.
Có lẽ bị Hoắc Anh Đông cảnh cáo nên Vu Nhiên không đếm xỉa tới tôi nữa.
Lát sau thì nhóm em trai cũng đến.
Hồng Trạch Dương vai vế cao hơn đi trước, tiếp là Bách Nhạc và sau cùng là Vu Khải.
Tôi đã nghe Hoắc Anh Đông nói về quan hệ dây mơ rễ má giữa họ, thầm nghĩ những người này dù thân bao nhiêu thì việc nào vẫn ra việc nấy, tôn ti trật tự thế hiện ngay cả việc đi đứng trước sau.
Họ vẫn chào tôi như lần đầu gặp.
Ngay khi tất cả vừa yên vị xuống hàng ghế đầu, thì lại đồng loạt đứng lên làm tôi ngơ ngác, tôi cũng đứng lên theo dù chưa hiểu gì.
Tôi nhìn về hướng mọi người đang nhìn, là một người phụ nữ trẻ, khí chất tỏ ra quyền lực dù miệng hơi cười, nhìn có nét xinh đẹp giống Hoắc Linh Anh nhưng pha trộn vẻ sát phạt uy nghi của Hoắc Anh Đông.
Người đó đi tới đâu là người người cúi chào tới đó, cánh phóng viên chụp ảnh sáng một góc khán phòng.
Tôi thấy vừa quen vừa lạ.
Khi cô ấy tới chỗ chúng tôi đứng, mấy người kia đều cùng nhau lên tiếng chào:
- Chị cả!
Cô ấy cười gật đầu, lướt qua một lượt và dừng lại nhìn tôi.
Tôi khẽ cúi đầu chào, cô ấy chỉ cười khách sáo và được những em trai dạt sang để nhường ghế trung tâm.
Đến Vu Nhiên cá tính mạnh và ngang tàng cũng khép nép với người phụ nữ này, tôi liền cảm giác đó là nhân vật rất có sức ảnh hưởng và có "sức nặng".
"Chị cả" ấy không nhìn tôi thêm nữa, cũng không hỏi tôi là ai.
Lòng tôi hơi xấu hổ, bỗng cảm thấy mình như kẻ lạc loài, giống một con đom đóm nhỏ bé cố chen vào một vùng trời đầy những ngôi sao sáng rực.