Biệt thự cực kỳ rộng, cây cảnh được tỉa tót kì công, trong sân rất nhiều xe sang và sảnh nhà cũng treo đèn chùm lớn.
Trước kia nhà tôi còn khá giả, tôi cũng có tiếp xúc với giới thượng lưu, nhưng mức này thì phải gọi là mở mang tầm mắt.
- Chốn đi về của chị cả, thi thoảng về nước chị ấy sẽ ở đây cùng gia đình riêng.
"Thi thoảng", tức là không có người ở thường xuyên, vậy mà nơi này vẫn rất trang hoàng và nguy nga.
Những người đàn ông áo đen, có cả ngoại quốc được phân bố rải rác và đi lại trong khuôn viên biệt thự.
Bỗng có hai con chó Doberman đen tuyền và to lớn lao ra làm tôi sợ hãi.
Chúng giống chó nghiệp vụ bên Châu Âu mà tôi thường thấy trên ti vi, nhưng tận mắt nhìn ở cự ly gần thì thấy khá "cớm".
Trên cổ mỗi con còn đeo xích lớn nhìn như vàng.
Hai con chó đều hướng về tôi mà sủa, tôi lùi lại, chỉ có thể nép ra sau lưng Hoắc Anh Đông.
Anh cười và búng tay một cái, hai con chó ngoan ngoãn im lặng tức thì.
Một con đi tới ngồi dưới chân Hoắc Anh Đông, một con đi vòng quanh hai chúng tôi nhìn như thể thám thính.
- Đừng sợ, chó cưng của tôi, chúng quen và nghe lệnh của chủ.
Do tôi ở căn hộ chung cư nên cho chúng tới đây.
Thấy em lạ thì quan sát thế thôi.
Hoắc Anh Đông ra hiệu cho vệ sĩ dắt hai con Doberman rời đi, một con trước khi đi còn quay lại nhìn tôi và sủa lên một tiếng.
Huhu, nhà họ Hoắc độc lạ kiểu gì mà đến chó cũng ngạo nghễ vậy.
Tôi đi theo Hoắc Anh Đông, ăn bữa cơm mà cảm giác như sự kiện trọng đại trong đời, đủ thứ tâm trạng phức tạp đan xen chiếm lấy tâm can.
Có khi nay còn chả ăn được gì ấy chứ, làm gì có tâm trạng mà thưởng thức huhu.
Trước khi bước qua cửa chính, Hoắc Anh Đông nắm tay tôi và vừa khẳng định, vừa hỏi tôi.
- Em là người phụ nữ của tôi! Hi Lăng, em làm bạn gái tôi nhé?
Tôi bối rối không biết nên vui hay buồn.
Theo một nghĩa nào đó, tôi không phủ nhận Hoắc Anh Đông đã có được mình.
Tuy nhiên vậy mà không hẳn vậy.
"Của" này vẫn làm nội tâm tôi không thoải mái.
Tôi không đáp ngay, Hoắc Anh Đông cũng không sốt sắng.
Vào trong, tôi tưởng đây là cung điện ở trời tây chứ.
Cái gì cũng màu vàng kim loại, chính xác là mạ vàng, đến những chùm đèn lộng lẫy cũng toát lên ánh sáng vàng ấm sang trọng.
Tới phòng ăn, một bàn chữ nhật lớn và dài đã có người ngồi sẵn chờ hai chúng tôi.
Tôi đi theo Hoắc Anh Đông, ăn bữa cơm mà cảm giác như sự kiện trọng đại trong đời, đủ thứ tâm trạng phức tạp đan xen chiếm lấy tâm can.
Có khi nay còn chả ăn được gì ấy chứ, làm gì có tâm trạng mà thưởng thức huhu.
Trước khi bước qua cửa chính, Hoắc Anh Đông nắm tay tôi và vừa khẳng định, vừa hỏi tôi.
- Em là người phụ nữ của tôi! Hi Lăng, em làm bạn gái tôi nhé?
Tôi bối rối không biết nên vui hay buồn.
Theo một nghĩa nào đó, tôi không phủ nhận Hoắc Anh Đông đã có được mình.
Tuy nhiên vậy mà không hẳn vậy.
"Của" này vẫn làm nội tâm tôi không thoải mái.
Tôi không đáp ngay, Hoắc Anh Đông cũng không sốt sắng.
Vào trong, tôi tưởng đây là cung điện ở trời tây chứ.
Cái gì cũng màu vàng kim loại, chính xác là mạ vàng, đến những chùm đèn lộng lẫy cũng toát lên ánh sáng vàng ấm sang trọng.
Tới phòng ăn, một bàn chữ nhật lớn và dài đã có người ngồi sẵn chờ hai chúng tôi.
Hoắc Tâm Anh là chủ nhà, đang ngồi giữa với thần thái tự tin.
Và chỗ ngồi kế bên có hai vị trí trống, tôi tự biết đó là dành cho Hoắc Anh Đông và tôi.
Trong lúc đợi người làm bê đủ món lên bàn ăn, Hoắc Tâm Anh mỉm cười nhìn em trai.
- Có phải em nên chủ động không?
Sau đó chị ấy nhìn tôi, tim tôi đập thình thịch, không dám nhìn vào mắt đối phương mà nhìn sang Hoắc Anh Đông rất nhanh.
Cuối cùng tôi chọn cụp mắt xuống.
Hoắc Anh Đông nói không thích tôi tự ti, nhưng ở bên anh tôi chỉ toàn tự ti.
Hoắc Anh Đông sẽ giới thiệu tôi với người chị ruột của anh như thế nào?
Với các anh em họ, anh chỉ giới thiệu tôi là Bạc Hi Lăng.
Trong mắt Hoắc Linh Anh nghịch ngợm, tôi được gọi là chị dâu.
Nhưng với những người còn lại thì không hẳn.
Các em trai họ của Hoắc Anh Đông gọi tôi là chị, Vu Nhiên và Mạc Nghệ Như nhìn tôi kiểu chỉ coi tôi như nhân tình của ông chủ họ Hoắc .
Khi tay tôi đang tự nắm lấy vạt váy của mình, Hoắc Anh Đông đã nắm lấy tay tôi và đặt lên bàn.
Tôi hơi giật mình rút tay lại, nhưng anh nắm rất chặt, gần như đè tay tôi ghim lại không cho kháng cự.
- Bạc Hi Lăng là người phụ nữ của em!
Vu Nhiên hơi cười, Hoắc Tâm Anh cũng cười.
Nhưng điệu cười khác nhau, một vẻ khinh khỉnh, một vẻ lịch sự.
- Hi Lăng, tôi đã biết qua về cô.
Cô tự nói xem, người của em trai tôi, rốt cuộc là kiểu người nào?
Tôi đang căng thẳng cực độ, Hoắc Anh Đông nói đừng sợ người chị này, nhưng giờ tôi cảm giác rất lo sợ.
- Chị cả, dĩ nhiên là...
Hoăc Linh Anh léng phéng chen lời, chỉ một cái quắc mắt của chị gái bèn im re.
Tôi thấy Vu Nhiên và Mạc Nghệ Như nhìn mình không chớp mắt.
Hồng Trạch Dương thì cầm ly nước lên uống,
Bách Nhạc đưa tay nhìn đồng hồ, Vu Khải nghịch nghịch chiếc khăn ăn trước mặt.
Có vẻ ai cũng cảm thấy tình huống này bất ổn.
- Tôi và anh ấy...
Tôi cố gắng load trong não mình tìm một từ ngữ phù hợp, nói không nên lời.
Và Hoắc Anh Đông đã cất giọng.
- Chị, Hi Lăng là người phụ nữ em thích, đang theo đuổi đợi cô ấy đồng ý làm bạn gái.
Tương lai em muốn cô ấy làm vợ em, làm mẹ của các con em.
Hoắc Tâm Anh lại cười, còn tôi tròn mắt nhìn dáng vẻ kiên định của Hoắc Anh Đông.
Vẫn áp lực, nhưng có thêm cảm giác được che chở.
Anh ấy nói "đợi tôi đồng ý làm bạn gái" là tôn trọng tôi.
Một người ở đỉnh cao như Hoắc Anh Đông nói đợi, tôi coi đó là anh có nghĩ cho mình.
Dù anh từng nói muốn tôi làm mẹ của con anh ấy, nhưng lần trước tôi coi như anh đùa, lần này lại có vẻ nghiêm túc thật sự.
Anh cả, anh nên nhớ việc này còn liên quan tới chủ mẫu tiếp theo của Hoắc Liên Bang.
Bạc Hi Lăng về cơ bản cũng không đáp ứng được tiêu chuẩn nào.Có được tình yêu của anh thì đã là có tiêu chuẩn rồi.Anh, tình yêu không phải tất cả...Hoắc Tâm Anh dựa lưng nhìn hai anh em kia nói chuyện qua lại, nâng ly nước lọc lên uống, vẻ mặt khá là thưởng thức.
- Nhiên Nhiên, đủ rồi.
Người thừa kế Hoắc Liên Bang không phải khù khờ không có mắt nhìn.
Chị tin tưởng Anh Đông, còn làm được không thì còn phải xem cô gái Hi Lăng đây nữa.
Cứ để thời gian chứng minh đi, không gánh vác nổi sự tự bị đào thải thôi.
Còn làm được, đương nhiên mọi người đều ủng hộ và sẵn lòng phò tá.
Phải không?
Hoắc Tâm Anh đặt ly nước xuống bàn và nhướng mày nhìn tôi.
Tôi nghẹn ứ họng, chỉ muốn rút lui và đi khỏi đây càng sớm càng tốt.
Khi đi gặp đạo diễn và đóng cảnh khó trong phim thì tôi cũng không áp lực chồng chất như bây giờ.
Tay tôi túa mồ hôi, cả người cứng đờ, chiếc váy bó vừa phải nhưng tôi lại thấy khó thở, những món ăn thịnh soạn trên bàn tiệc trang trí như nhà hàng hạng sang cũng trở nên nhức mắt.
Bồng chiếc ghế tôi ngồi được kéo dịch sát vào ghế bên cạnh, Hoắc Anh Đông vòng tay ra sau eo tôi, ánh mắt thâm tình, giọng nói ôn nhu an ủi.
- Bạc Hi Lăng, có tôi ở bên, em yên tâm!
Chỉ một câu này, tôi biết mình đã xao động, nảy lên một suy nghĩ to gan.
Hay cứ liều mà thử một lần!?