Hoắc phu nhân chìa ra một bao lì xì đỏ, bên trên in hình phượng hoàng uốn lượn cực kỳ đẹp mắt, còn có viền vàng nhìn rất sang.
- Tặng cháu!
Tôi ngơ ngác nhìn phong bao lì xì, rồi lại lúng túng nhìn Hoắc Anh Đông.
Anh mỉm cười nhìn tôi rồi nói:
- Quà ra mắt đó, mẹ tặng thì em nhận đi.
Tôi hơi ngại nhưng vẫn nhận lấy.
- Cháu cảm ơn ạ!
Tưởng vậy là được rồi, không ngờ Hoắc phu nhân lại liếc nhìn chồng bà ấy rồi lên tiếng.
- Kìa mình!
Một chiếc lì xì đỏ tươi lại được Hoắc lão gia rút ra, khác chiếc lì xì khi nãy một chút, in hình rồng vàng nổi bật và quyền uy.
- Của cháu!
Tôi lại hoang mang nhìn Hoắc Anh Đông, anh ra hiệu cho tôi nhận lấy.
Tôi chỉ biết nghiêng người và kính cẩn giữ chiếc lì xì ấy từ tay bố của bạn trai mình.
- Cháu cảm ơn hai bác ạ.
Không thể mở ngay, nhưng tôi phát sốc khi chỉ cầm qua cũng cảm nhận được độ dầy của số tiền bên trong, chứng tỏ không hề ít.
Hoắc phu nhân giữ vai trò điều phối cuộc gặp gỡ, bởi bà ấy là người khơi chuyện và hỏi han để tôi không cảm thấy xa cách và dễ hòa nhập hơn.
Tiểu Quân đang ngồi cùng ông ngoại liền tụt khỏi ghế và hớn hở gọi.
- Aaa, mẹ tới rồi!
Tôi ngắng lên nhìn thấy chị cả nhà họ Hoắc xuất hiện từ cửa đi vào, trên tay xách giỏ giống giỏ hoa quả.
Nhìn chị ấy tôi khẽ chào.
- Chị!
Giờ tôi đã thấy rõ vật trên tay chị Tâm Anh, đó là một giỏ cam vàng, mùi tinh dầu cam còn thoang thoảng lan tỏa trong không gian, ngửi thôi đã thấy dễ chịu.
-Ừ!
Chị Tâm Anh vẫn thế, không nóng không lạnh với tôi.
Giỏ cam được đặt lên mặt bàn, cạnh giỏ cam Khe Mây của tôi.
Mắt chị ấy khẽ liếc qua tôi rồi mới nhàn nhạt nói.
Nghệ Như mới ở Mỹ về có mua được một sọt cam Navel.
Con bé biết bố mẹ thích cam ngọt không hạt, nhân tiện con về nhà nên nó nhờ con gửi biếu hai người ạ.Ừ, rất tốt!Hoắc lão gia lên tiếng ngay và còn khen ngợi, không giống vẻ khách sáo khi nhận giỏ cam của tôi.
Tiểu Quân cũng nhao nhao khi nghe về Mạc Nghệ Như.
- Con nhớ cô quá, mai mẹ dẫn con về nhà nội chơi với cô Nghệ Như đi.
Tôi ním nhẹ môi mình.
Quả nhiên Mạc Nghệ Như có một vị trí đặc biệt trong ngôi nhà này, từ người lớn tới trẻ nhỏ, ai cũng yêu mến.
Hai giỏ cam đặt cạnh nhau càng thấy rõ sự tương phản.
Của tôi với giỏ mây mộc mạc, những trái cam nhỏ vừa lòng bàn tay và có vỏ hơi rám và chút sần sùi.
Của Mạc Nghệ Như với giỏ được thắt nơ, cài hoa bắt mắt và toát lên vẻ đắt tiền, trái nào cũng to và vàng óng.
Một là quả địa phương, một là quả nhập khẩu đi đường máy bay.
Tôi cười gượng gạo rồi cúi mặt xuống, tay phải cậy móng tay trái đầy tủi thân.
Hoắc Anh Đông phát hiện ra tôi buồn, anh nắm lấy tay tôi như để an ủi.
****
Ngồi một lúc thì tới giờ cơm, Hoắc Linh Anh nay không có nhà.
Bàn ăn với rất nhiều món, không có món Âu mà hầu hết là món cơm canh quen thuộc kiểu cơm nhà.
Có một vài món riêng cho Tiểu Quân, như cơm rong biển được nắm thành hình tam giác, và những viên tròn giống thịt viên rau củ.
Hoắc phu nhân nhiệt tình gắp cho tôi hết món này món kia, Hoắc Anh Đông cũng thi thoảng gắp cho tôi và nói nhỏ.
- Đừng ngại, cứ ăn thoải mái nhé.
Có lẽ Tiểu Quân rất thích món quà tôi tặng nên thằng bé đã bày tỏ sự biết ơn bằng cách chia cho tôi và Hoắc Anh
Đông mỗi người một viên thịt tròn nho nhỏ.
- Cậu một viên, mợ một viên.
Xong xuôi Tiểu Quân còn nhìn chăm chú như muốn tận mắt thấy chúng tôi ăn nữa.
Không để phụ lòng cậu nhóc, tôi liền ăn cho Tiểu Quân vui.
Ngay sau đó, Hoắc Anh Đông cũng gắp viên đồ ăn tương tự chuẩn bị đưa lên miệng.
Tôi vội vàng giữ tay anh lại, ai cũng ngỡ ngàng, Hoắc Anh Đông nhíu mày khó hiểu.
Tôi nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi giải thích.
Trong này có tôm, anh dị ứng tôm nên không ăn được.Ồ, em phát hiện ra nhanh đấy.
May quá, cảm ơn em.Hoắc Anh Đông để viên đồ ăn vào một góc bát, tôi thấy nét mặt Tiểu Quân ỉu xìu buồn thiu.
Tiểu Quân à, cậu bị ứng nên mới bỏ lại thôi.
Cô thấy rất là ngon luôn ấy.Dị ứng là gì mà không thể ăn đồ của con chứ?Trong này có tôm nè.
Cậu Anh Đông ăn tôm sẽ bị đỏ da và ngứa khó chịu.
Đó là dị ứng Tiểu Quân à.Tiểu Quân gật gù ra vẻ hiểu nhưng vẫn buồn buồn.
- Hay là thế này nhé, cô rất thích đồ ăn con tặng.
Cậu không ăn được thì cô ăn giúp có được không, con xem, cũng là để tránh lãng phí nè.
Tiểu Quân lúc này mới hé miệng cười, rồi gật gật đầu.
Tôi gắp viên đồ ăn trong bát của Hoắc Anh Đông và ăn thật ngon, còn không quên cảm ơn bạn nhỏ.
Hoắc lão gia nhìn tôi, chị Tâm Anh cũng nhìn tôi.
Họ đều nở nụ cười hiếm hoi và rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.
Bất ngờ Tiểu Quân nói với tôi.
- Mợ ơi, cậu bảo gọi mợ là mợ, nên mợ phải xưng là mợ, không phải là cô đâu.
Mợ đừng nói là cô nữa, con sẽ bị lẫn lộn mất.
Chỉ cô Nghệ Như mới là cô thôi.
Tôi ái ngại nhìn chị Tâm Anh, chị ấy có vẻ đợi xem tôi sẽ trả lời thế nào.
- Thực ra cô và cô Nghệ Như của con khác nhau, cô là cô thông thường, cô Nghệ Như là cô ruột, tức là em gái ruột của bố con.
Xét về quan hệ thì cô Nghệ Như sẽ thân với con hơn.
Tiểu Quân gãi đầu nhăn nhó.
- Khó hiểu quá, con cũng muốn thân với mợ mà! Hay cứ gọi là mợ đi ạ, cho đỡ nhầm.
Hoắc lão gia bật cười làm tôi rất xấu hổ, Hoắc phu nhân bên cạnh bèn chốt lại vấn đề.
- Được rồi, đó là mợ, Tiểu Quân cứ gọi mợ như nãy giờ đi, bà thấy không có vấn đề gì cả.
Bữa ăn này phải nói là bữa ăn đáng nhớ trong đời tôi.
Nếu sau này tôi thực sự làm mợ của cậu nhóc, nhất định tôi sẽ kế lại giai thoại này cho con cháu nghe.
Cô với chả mợ, thật là bối rối.