Kỳ kinh nguyệt của tôi chưa tới dù theo lịch thì đáng lẽ phải tới rồi.
Mang theo một tâm trạng bất ổn, tôi lén lút tự đi mua que thử thai và hồi hộp đợi đến sáng sớm hôm sau để thử.
íuuuuu!
Hai vạch đỏ chót.
Tôi không tin, thử hẳn hai lần hai loại que khác nhau, kết quả vẫn vậy.
Hoắc Anh Đông thấy tôi ở nhà vệ sinh lâu bèn lo lắng.
- Hi Lăng!
Tôi bất động không biết nên vui hay buồn.
- Em à? Em có sao không?
Thở dài một hơi, tôi mếu máo mở cửa.
Anh ấy nhìn tôi rồi vội vã hỏi han.
- Khó chịu ở đầu à? Anh đưa em đi khám nhé.
Tôi lắc đầu rồi chìa hai cái que ra cho Hoắc Anh Đông xem.
Anh nhíu mày nhận lấy, sau đó kinh ngạc nhìn tôi.
- huhu tại anh, chúng ta luôn dùng biện pháp mà ...huhu
Hoắc Anh Đông cũng bị lag mấy giây, sau đó anh tên tò nói.
Lần đó, cái lần em bị bỏ thuốc, ở khách sạn anh không có chuẩn bị bao.
Vì anh không nghĩ sẽ ra ngoài làm bậy nên chỉ đề bao ở nhà để dùng với em thôi.Anh đang flex là anh chung thủy chứ gì.
Nhưng sao anh không nói sớm để em uống thuốc huhu....Anh không nghĩ mình đỉnh tới mức thả một lần trúng thưởng ngay.Này thì đỉnh, này thì trúng thưởng này....Tôi bực bội đánh vào người Hoắc Anh Đông.
Anh giữ tay tôi lại và ôm cả người vào lòng.
- Nhẹ nhàng thôi, con ở bụng em sẽ bị kích động theo đó.
Em không muốn có con với anh sao?
Tôi ngước lên nhìn vẻ mặt vừa vui giờ đã buồn của Hoắc Anh Đông.
- Không phải là không muốn.
Em nói rồi mà, gen của anh thì em không chê đâu.
Nhưng....
Nhưng?Em chưa làm được gì.
Giờ mang thai, mọi người có thể nghĩ em úp sọt anh để bước chân vào nhà họ Hoắc.Em..
không tự tin.
Em cũng không dám chắc mình có làm một người mẹ tốt không nữa.
Rồi cả công việc vừa mới có chút thành tựu...!Em không biết nữa, tâm trạng em đang rất hoang mang.
Không cần quan tâm người khác nghĩ gì.
Hi Lăng, em có thể tin tưởng anh.
Anh sẽ lo được cho hai mẹ con em.Hay là....Không được.Vẫn là Hoắc Anh Đông biết tôi nghĩ gì, anh chặn họng tôi ngay lập tức.
- Hi Lăng, đó là kết tinh tình yêu của chúng ta.
Em không thể bỏ nó.
Anh biết em lo sợ nhiều điều, anh yêu và tôn trọng mọi quyết định của em.
Nhưng riêng chuyện này thì không.
Nó cũng là con anh, anh không đồng ý.
Tôi ôm mặt khóc nức nở.
- Em sợ lắm, em không biết chuyện này có tốt không nữa.
Giờ bụng em có một sinh linh, em cảm giác giờ em không chỉ sống cho em nữa.
Hoắc Anh Đông vỗ về tôi, hình như anh cũng bối rối bởi đứa con tới bất ngờ quá.
Chúng tôi cứ đứng ôm nhau ở trước cửa nhà vệ sinh.
Khóc chán chê rồi thì tôi đói bụng.
Hoắc Anh Đông lên mạng search các đồ ăn tốt cho bà bầu, rồi đặt một lố về nhà.
Tôi chẳng có tâm trạng lắm, ăn cho bớt đói và vì đứa nhỏ là chính.
Vốn rất thích món cháo, giờ tôi lại ngán tận cổ.
Ngồi trước bàn ăn toàn món ngon nhưng ruột gan tôi nôn nao.
Tôi lại khóc.
- Không ăn món này nữa, em thử món khác nhé.
Hoắc Anh Đông lấy món khác xúc cho tôi, tôi ăn được xíu lại không muốn ăn nữa.
- Chắc do tâm trạng hôm nay bất ổn nên em không ngon miệng.
Hôm ấy tôi khóc nhiều lắm, Hoắc Anh Đông gác hết công việc chỉ ở nhà để dỗ tôi nín và dỗ tôi ăn.
Tôi thấy tôi làm mình làm mấy vch, nhưng Hoắc Anh Đông kiên nhẫn vô cùng.
Ngủ một giấc ngắn, khi tỉnh dậy, tôi đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Hoắc Anh Đông đang ngồi ăn chỗ đồ ăn thừa của tôi khi nãy.
Tôi thương anh ấy, tự nhiên khóc rấm rứt.
Anh ấy nhất định sẽ là người chồng, người cha tốt.
Chỉ có tôi vẫn chưa chấp nhận được mình đang mang thai.