Dù tôi tạm nghỉ ngơi nhưng dư âm giải thưởng nữ chính xuất sắc của năm vẫn khiến nhiều tạp chí muốn phỏng vấn tôi.
Tôi dĩ nhiên yêu nghề, nếu không yêu nghề sao tôi có thể 5 năm chỉ đóng toàn vai phụ mà vẫn vui vẻ.
Nên tôi đã đồng ý phỏng vấn cho một tạp chí có tiếng.
Cô Hi Lăng, cô có tiêu chuẩn cụ thể nào khi nhận một vai diễn không?Tôi tin ai cũng vậy thôi, sẽ phải đánh giá xem vai diễn đó như thể nào dù ít hay nhiều.
Tôi không chỉ xem vai của mình, mà còn quan tâm toàn bộ kịch bản.
Tôi không nhận vai diễn hay nhận đóng trong một bộ phim có cảnh bạo lực với phụ nữ, với vợ con, hay vướng tới vấn đề đạo đức.
Việc nhận catxe cao cũng là một loại áp lực, bởi tôi nhận tiền càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn, kì vọng khán giả đặt cho tôi cũng nhắc nhở tôi phải làm sao cho xứng đáng.Nghe nói sau thành công của bộ phim đầu tiên vào vai nữ chính cô đã im ắng và ít xuất hiện.
Cô có sợ mình sẽ bị lãng quên không? Nhiều người nói cô nên tranh thủ tận dụng sức nóng hiện có đề phát triển thêm nữa.Thực ra cũng không hẳn là tôi không xuất hiện.
Tôi có làm cameo trong vài bộ phim của một số đạo diễn mới vào nghề.Phải rồi, là một người có giải thưởng danh giá, sao cô Hi Lăng lại chấp nhận xuất hiện chớp nhoáng trong phim của đạo diễn mới vào nghề? Cô có thể chọn phim của những đạo diễn nổi tiếng gạo cội sẽ giúp tên tuổi cô bay cao bay xa hơn nữa.Thực ra là một người đi từ chật vật tới thành công, tôi khá hiểu những khó khăn của người mới, trong một lĩnh vực rất cạnh tranh và nhiều yêu cầu như làm phim.
Chính vì tôi có chút danh tiếng nên muốn giúp đỡ.
Với vài bộ phim có kinh phí thấp thì tôi sẽ chủ động giảm catxe hoặc hỗ trợ chút ít, có thể là mời ekip đi ăn hoặc mua đồ uống cho đoàn đội.
Tôi không thấy thiệt, mà rất vui.Cô Hi Lăng, đây có phải là ly nước fan tặng cô không?Người phỏng vấn chỉ vào ly nước bên cạnh tôi, tôi mỉm cười gật đầu.
Đúng vậy, ly này tôi đã dùng từ hồi mới vào nghề và tôi rất trân trọng đồ fan tặng.
Dù hồi ấy tôi chưa nổi tiếng thì vẫn có người yêu mến tôi, tôi không thể phụ lòng họ.
Hơn nữa chiếc ly này rất dễ thương, tương lai tôi không có ý sẽ thay đổi mà định dùng khi nào hỏng mới thôi.Cô thật khiêm tốn và giản dị.
Nghe nói những ekip từng hợp tác rất khen ngợi cô, và họ cảm kích khi cô nhận giải vẫn không quên đoàn đội.Thực ra không có gì phải cảm kích, họ xứng đáng hơn thế nữa.
Tôi sẽ không thể đi xa nếu không có đoàn đội đồng hành.
Tôi còn muốn cả ekip lên sân khấu nhận giải cùng mình cơ, nhưng tiếc là ban tổ chức không sắp xếp được chuyện đó.
Không sao, tôi luôn ghi nhớ trong lòng mình.********
Tôi không ngờ tạp chí lần ấy bán chạy và chia sẻ của tôi gây sốt, hầu hết là những bình luận tích cực khiến tôi rất vui vẻ.
Sau nhiều ngày ốm nghén, nay tôi thèm ăn cua.
Hoắc Anh Đông cần thận gọi cho bác sĩ hỏi xem bà bầu có ăn được cua không, nhận được câu trả lời là có thì mới yên tâm.
Em muốn gọi về nhà hay ra ngoài ăn?Ra ngoài đi, đổi gió chút, ăn tại nhà hàng sẽ nóng hổi và đỡ tanh hơn, còn có nhân viên gỡ thịt cho nữa.Um, dù nhân viên không gỡ thì anh cũng gỡ cho em mà.Tôi híp mắt nhìn bố của con mình, trong thời kỳ mang thai tâm tình tôi khá nhạy cảm, rất dễ xúc động và dễ khóc.
Hoắc Anh Đông nói một câu mà tôi đã rưng rưng trong lòng rồi.
Anh cầm tay tôi đi vào nhà hàng, tới trước bể lớn đủ các loại hải sản tươi đang bơi lội.
Em muốn mấy con cua nào?Chọn trước vài con thôi, em sợ mình nhanh chán.Ừm, thêm tôm cho em nhé.
Ốc thì anh không khuyến khích lắm.
Nói chung là em phải ăn chín và cua thì nhiều canxi, tốt cho em và con.Tôi mỉm cười nhìn Hoắc Anh Đông tỉ mỉ xem đám tôm cua trước mắt.
Anh ấy khá chịu khó tìm hiểu kiến thức để chăm vợ bầu.
- Anh Đông, trước kia anh đã từng làm việc này chưa?
Anh vẫn chăm chú xem mấy con cua bò lôm côm, rồi chọn con to khỏe nhất chỉ cho nhân viên.
Sau đó quay sang tôi và đáp.
Lần đầu.
Cùng em có rất nhiều thứ lần đầu của anh.
Từ nhỏ tới lớn, anh luôn được người làm dọn sẵn đồ ăn và chỉ việc vào bàn ăn thôi.Vì em mà anh vất vả rồi.Không vất vả, anh rất vui là đẳng khác.
Nhìn bọn cua bò cũng hay hay.Tôi phì cười, làm bố trẻ con nhưng lắm lúc anh ấy cũng như trẻ con vậy.
Một giọng quen thuộc vang lền.
- Anh, chị!
Tôi quay lại, thấy một nhà ba người, là bố mẹ và em gái Hoắc Anh Đông.
Hoắc phu nhân cười cười đi tới chỗ tôi.
- Thật tình cờ! Hai đứa tới lâu chưa? Chưa ăn thì cả nhà ta ăn cùng nhau đi.
Tôi cúi đầu chào phụ huynh của bạn trai.
Hoắc lão gia hơi gật đầu đáp lại, rồi Hoắc Linh Anh tíu tít cùng ông ấy chọn hải sản và chỉ cho nhân viên dùng kẹp bắt lấy.
Cô em út Hoắc gia còn tinh nghịch cầm râu của một con tôm hùm nhấc lên và đòi bố chụp ảnh cho.
Với vợ và con gái, Hoắc lão gia hoàn toàn cưng chiều.
Dáng vẻ Hoắc Anh Đông khi nãy rất giống bố anh ấy lúc này.
Còn Hoắc phu nhân sợ bị tôm cá làm ướt áo nên né khá xa bể sục.
Hoắc Anh Đông thì thầm vào tai tôi.
- Em ạ, ai rồi cũng phải chiều vợ thôi.
Đàn ông Hoắc gia chiều vợ số 2 không ai số 1.
Nói cho em biết một bí mật nhé, mẹ anh không biết nấu ăn đầu.
Em xem, đồ đều là bố anh chọn hết, mà toàn chọn loại mẹ anh thích.
Anh và bố đều dị ứng tôm, nhưng ông ấy chọn tôm là nhiều nhất vì mẹ anh hay đòi ăn tôm đủ kiểu hấp nướng xào.
Hình ảnh em đang thấy chính là chúng ta sau này đấy.