Thư Tình ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa là tháp Eiffel.
“Xuống xe thôi.
” Hoắc Vân Thành giúp Thư Tình mở cửa xe, lịch thiệp nói.
Hai người đi dọc theo dòng sông Seine, chậm rãi dạo bước.
Advertisement Cây xanh hai bên bờ sông Seine um tùm, cảnh đẹp như tranh.
Công viên xanh hóa chi chít khắp nơi, từ xa nhìn qua, mấy chục cây cầu sắt bắc ngang dòng sông, tô điểm thêm vài phần phong tình xứ người cho sông Seine.
Ngày trước Thư Tình cũng từng đến đây chơi, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, cảm nhận cái đẹp của phong cảnh xứ người.
“Thưa anh, mua hoa hồng tặng bạn gái đi ạ.
” Chính vào lúc này, một cô gái châu Á xách theo một giỏ hoa hồng đỏ, nói với Hoắc Vân Thành bằng tiếng hoa.
Hai chữ bạn gái, đã lấy lòng Hoắc Vân Thành.
“Tôi mua hết.
” Mày kiếm Hoắc Vân Thành khẽ nhướng, bàn tay thon dài lấy một xấp tiền trong ví đưa cho cô gái nhỏ: “Không cần thối.
”
Cô gái nhỏ vui vẻ, nhìn Thư Tình với ánh mắt hâm mộ: “Chị ơi, bạn trai chị đối xử với chị tốt quá, thật hạnh phúc!”
Thư Tình hơi cạn lời: “Anh ấy không phải bạn trai của chị.
”
Hoắc Vân Thành nghe vậy, khẽ cau mày, thản nhiên lên tiếng bên cạnh: “Ừm, không phải bạn trai, là chồng chưa cưới.
”
Thư Tình: ……
“Chị ơi, có chồng chưa cưới chiều chuộng chị như vậy, thật sự khiến người ta hâm mộ muốn chết!” Cô gái nhỏ nói xong, bèn nhận tiền hớn hở rời đi.
Tay Hoắc Vân Thành cầm hoa hồng, nhìn Thư Tình bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tặng cho em.
”
Thư Tình lắc đầu: “Tôi không cần.
”
“Em không thích?” Hoắc Vân Thành buồn bực lên tiếng: “Chẳng phải nói, con gái đều thích hoa hồng sao?”
Quyển “72 kế cua gái” tối qua nói như vậy đấy.
Chiêu đầu tiên để theo đuổi con gái, chính là tặng hoa.
Hình như không có tác dụng với Thư Tình, ra quân bất lợi?
Thư Tình xoa mi tâm: “Anh tặng hoa hồng cho tôi không thích hợp đâu.
”
Cô còn chưa nghĩ xong đáp án, trước lúc đó, không muốn nhận hoa hồng Hoắc Vân Thành tặng.
Hoắc Vân Thành khẽ gật đầu, môi mỏng dán sát vành tai Thư Tình, giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello, trầm khàn mang theo vài phần mê hoặc lòng người: “Thư Tình, chẳng phải tôi đã nói, tôi đang theo đuổi em sao?”
Nhịp tim Thư Tình không khỏi tăng tốc, cô hít sâu một hơi, ngước mắt đối diện với tròng mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thành: “Hoắc Vân Thành, hay là chúng ta chơi trò chơi đi.
”
Hoắc Vân Thành sửng sốt, vô thức hỏi: “Trò chơi gì?”
“Thử xem duyên phận của chúng ta thế nào.
” Thư Tình mím môi nói.
Hoắc Vân Thành hứng thú, thản nhiên phát ra một âm tiết: “Hửm?”
“Anh đi bên kia, tôi sẽ đi hướng ngược lại, nếu như vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp nhau, cho thấy rõ chúng ta có duyên.
” Thư Tình giải thích.
Hoắc Vân Thành suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được.
”
“Anh đi trước.
” Sợ Hoắc Vân Thành gian lận, Thư Tình chỉ về phía trước.
Hoắc Vân Thành nhìn sâu vào Thư Tình: “Tôi sẽ chứng minh, chúng ta có duyên phận.
”
Dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Hoắc Vân Thành dần dần đi xa trong tầm mắt cô, tâm trạng của Thư Tình, hơi hỗn loạn.
Cô không biết tình cảm mình dành cho Hoắc Vân Thành rốt cuộc là gì.
Động lòng? Hình như có một chút.
Thích? Hình như cũng có một chút.