Thư Tình lập tức cảm thấy mặt mày nóng ran, quát mắng: “Hoắc Vân Thành, anh không có việc gì cởi áo làm gì vậy?”
“Không cởi áo, sao em giúp tôi băng bó được?” Hoắc Vân Thành nhìn Thư Tình với vẻ như cười như không, chỉ vào vết thương trên cánh tay.
Được rồi…
Thư Tình hơi bất lực.
Ai bảo Hoắc Vân Thành vì cứu cô nên mới bị thương chứ?
Thư Tình híp mắt, cố ý không nhìn những chỗ không nên nhìn, lấy lọ cồn i-ốt ra, bôi lên vết thương cho Hoắc Vân Thành.
Thấy mặt mày Thư Tình ửng hồng, dáng vẻ cẩn thận, khóe môi đẹp đẽ của Hoắc Vân Thành, không kiềm được giương cao.
Phí rất nhiều sức lực, khó khăn lắm Thư Tình mới băng bó xong vết thương cho Hoắc Vân Thành.
“Được rồi, anh mau mặc đồ vào đi!” Thư Tình vừa sắp xếp lại thùng thuốc, vừa bực bội lên tiếng.
Động tác nhã nhặn mặc áo vào, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Hoắc Vân Thành, đưa con mèo vẫn luôn nắm chặt trong tay đến trước mặt Thư Tình.
“Thư Tình, tặng cho em, đừng từ chối nữa được không?” Giọng điệu Hoắc Vân Thành kiên quyết, không cho phép từ chối.
Trái tim của Thư Tình, run lên một cách khó hiểu.
Cảnh tượng ban nãy khi Hoắc Vân Thành không màng bản thân chắn dao thay cô, lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Thực ra đây không phải lần đầu Hoắc Vân Thành cứu cô.
Trước đây lúc nổ nhà kho, Hoắc Vân Thành cũng không chút do dự dùng cơ thể mình bảo vệ cô.
Thậm chí trước đây Hạ Tinh Tinh rút dao đâm cô, cũng là Hoắc Vân Thành đứng ra đỡ.
Hoắc Vân Thành hết lần này đến lần khác không màng tất cả cứu cô, lẽ nào thật sự chỉ xem cô như thế thân của Đường Đường sao?
Trái tim của Thư Tình, vào giờ phút này, có chút hỗn loạn.
Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đan xen, có một loại tình cảm rung động khó hiểu, dần dần sinh sôi trong lòng Thư Tình.
“Cám ơn.
” Thư Tình vươn tay, nhận mèo con bằng bông.
Trên người mèo con, có dính chút máu của Hoắc Vân Thành, vốn là màu lông trắng, có vài chỗ đã biến thành màu đỏ sậm.
Khoảnh khắc khi Thư Tình nhận mèo con, Hoắc Vân Thành cười khẽ một tiếng.
“Hết giận rồi à?” Hoắc Vân Thành duỗi tay ôm Thư Tình vào lòng, lời nói thâm tình trầm thấp vang lên bên tai cô: “Mỗi một câu tôi nói với em hôm qua đều là thật, tin tôi được không?”
Thư Tình mỉm cười thản nhiên, không cho ý kiến.
Cô vươn tay khẽ đẩy Hoắc Vân Thành: “Anh buông ra trước đi.
”
“Em cười rồi, có phải cho thấy rõ em hết giận rồi không.
” Hoắc Vân Thành trầm khàn nói.
“Tôi giận hay không quan trọng lắm sao?” Thư Tình khẽ vuốt ve mèo con trong tay.
“Rất quan trọng.
” Hoắc Vân Thành nhìn sâu vào Thư Tình, trả lời với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Thư Tình mím môi, không nói gì cả.
Hoắc Vân Thành yên lặng một lúc, lại hỏi: “Vừa nãy trong nhà vệ sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“À, không có gì.
Chẳng qua Annie chướng mắt tôi, nên tìm hai người đến bắt cóc tôi thôi.
” Thư Tình hời hợt lên tiếng.
Nhớ lại tình cảnh khi đó, Hoắc Vân Thành cau mày: “Cho nên…hai người kia bị em đánh thành như thế à.
”
“Nếu không thì sao?” Thư Tình nhún vai, giọng điệu thản nhiên hỏi ngược lại.