Thư Tình mặc kệ tất cả, nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt Hoắc Vân Thành, cùng anh nhảy vào biển mây mênh mông.
“A!!!” Cảm giác mất trọng lực mãnh liệt ập đến, cả người nhanh chóng rơi xuống, Thư Tình thất thanh hét lên.
“Thư Tình, kiên trì thêm một lúc, rất nhanh sẽ bung dù.
”
Theo sau giọng nói đầy từ tính của Hoắc Vân Thành, dù đã được bung ra.
Cám giác mất trọng lực khó chịu kia cuối cùng đã biến mất, Thư Tình thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao rồi.
” Giọng nói trầm khàn của Hoắc Vân Thành, vang lên bên tai Thư Tình.
Thư Tình mở mắt, xung quanh là biển mây mênh mông, cô và Hoắc Vân Thành, như một chiếc thuyền lá trôi dạt giữa biển mây, bất kỳ lúc nào cũng có nguy cơ chìm xuống.
Cô buồn bã lên tiếng: “Hoắc Vân Thành, chúng ta sẽ chết sao?”
“Không đâu.
” Anh ôm chặt cô, như thể ôm lấy báu vật quý nhất trên đời, kiên định như vậy, che chở như thế.
“Thật sao?” Thư Tình dựa vào lòng Hoắc Vân Thành, hai tay ôm chặt cổ anh, được anh an ủi, cảm xúc khủng hoảng sợ hãi kia, bắt đầu chậm rãi bình phục.
Hoắc Vân Thành cúi đầu, nhìn sâu vào cô, lên tiếng với giọng vô cùng chắc chắn: “Tin tôi!”
“Ừm.
” Thư Tình gật đầu thật mạnh.
“Còn sợ không?” Ánh mắt của Hoắc Vân Thành, dịu dàng trước nay chưa từng có.
Đối diện với tầm mắt của anh, Thư Tình thản nhiên mỉm cười: “Có anh ở đây, không sợ.
”
Hai người từ trên cao, dần dần rơi xuống.
Thư Tình dựa sát vào lồng ngực Hoắc Vân Thành, gần anh đến vậy.
Cô có thể nghe thấy nhịp tim của anh rất rõ ràng.
Chuyện cũ, rõ mồn một ngay trước mắt, bỗng dưng ập đến.
Hoắc Vân Thành bảo vệ cô hết lần này tới lần khác, cứu cô không màng bản thân.
Anh nói với cô rất nhiều lần: “Thư Tình, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.
”
Anh nói với cô: “Thư Tình, tôi đang theo đuổi em.
Giờ phút này, người phụ nữ tôi muốn đi hết cuộc đời, chính là em.
”
Cô ngước mắt, nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy cô.
Gương mặt điển trai bức người, làn da trắng nõn, ngũ quan góc cạnh, mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi đỏ gợi cảm, cho dù trong tình huống nguy hiểm vẫn không sợ hãi, toàn thân toát ra khí chất cao quý bẩm sinh, như một vị vua trời sinh.
Giờ phút này, một loại động lòng trước nay chưa từng có, khó nói thành lời, không chút dấu hiệu đang lan tràn khắp người cô.
Nhịp tim, càng lúc càng nhanh.
Thư Tình nhắm mắt, lúc mở mắt ra lần nữa, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
Cô khẽ khàng nói: “Hoắc Vân Thành, bây giờ em sẽ cho anh biết, đáp án của em là gì.
”
“Hửm?” Đôi tay Hoắc Vân Thành ôm cô, tròng mắt sâu thẳm nhìn gương mặt cô chăm chú, mang theo mong đợi và căng thẳng.
“Hoắc Vân Thành, đáp án của em chính là – em đồng ý với anh.
” Cánh môi của Thư Tình dán sát vành tai Hoắc Vân Thành, hơi thở như lan: “Quãng đời còn lại sau này, em bằng lòng trải qua với anh.
”
Khựng lại một lúc, cô lại ngước mắt, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi anh đào hé mở, kiên định bổ sung: “Bất kể sống chết.
”
“Thư Tình, anh đợi đáp án này, đã lâu lắm rồi.
” Ánh mắt Hoắc Vân Thành lóe lên vẻ động lòng, môi mỏng gợi cảm khẽ cong, cúi đầu hôn người phụ nữ đang ôm chặt lấy anh.