Cảm giác quen thuộc kia lại lần nữa truyền đến, Hoắc Vân Thành ngừng thở.
“Tình Tình, Tình Tình…” Cánh tay rắn chắc có lực ôm chặt vòng eo như cành liễu của Thư Tình, trong miệng Hoắc Vân Thành không ngừng lẩm bẩm tên cô, lưu luyến dịu dàng khiến nụ hôn sâu hơn.
Hai người ôm hôn không chút kẽ hở, cảm giác như điện giật kia, lan khắp người Thư Tình.
Chưa từng có thời khắc nào như lúc này, khiến cô động lòng.
Khoảnh khắc khi trải nghiệm sống chết, cuối cùng Thư Tình đã nhìn rõ lòng mình, cô bằng lòng nắm tay người đàn ông ưu tú chói mắt này đi hết quãng đời còn lại.
Bất kể sống, hay là chết.
Cho dù trong lòng Hoắc Vân Thành vẫn còn môt Đường Đường.
Vậy thì đã sao?
Nếu Thư Tình đã hiểu rõ lòng mình, cô sẽ không để bất cứ ai ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Hoắc Vân Thành, bao gồm Đường Đường.
Cô muốn trái tim của Hoắc Vân Thành, hoàn toàn thuộc về cô.
Cho dù Đường Đường trở lại, cũng như thế, cô chắc chắn sẽ không thua!
Hai người trên độ cao vạn dặm, ôm hôn không màng tất cả.
Thư Tình quên đi kinh hãi, hoảng hốt, sợ sệt, quên mất giờ phút này cô và Hoắc Vân Thành vẫn chưa rõ sống chết.
Cô hít sâu một hơi, đuổi hết tất cả cảm xúc tiêu cực, giờ phút này chỉ còn sót lại, lãng mạn và đẹp đẽ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Hoắc Vân Thành mới thỏa mãn kết thúc nụ hôn nóng bỏng khiến người ta cầm lòng không đặng này.
“Thư Tình, anh rất vui.
” Hoắc Vân Thành tựa trán mình lên trán cô, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Đợi lâu ngày như vậy, cuối cùng Hoắc Vân Thành đã chờ được đáp án mình muốn.
Cuối cùng Thư Tình có thể nhìn thẳng vào tình cảm chân thật trong lòng mình.
Động tác thân mật như vậy, khiến vành tai Thư Tình nóng ran, cơ thể mềm nhũn tựa vào lòng Hoắc Vân Thành.
Thực ra, cô nên nói với Hoắc Vân Thành từ sớm, chỉ là cô vẫn không buông được chuyện trong lòng anh có ánh trăng sáng Đường Đường.
Tại sao cô không nhìn thẳng vào tình cảm của mình từ sớm, thử qua lại với Hoắc Vân Thành sớm hơn một chút?
Mà không phải chờ đến lúc này, thời khắc sinh mạng họ như chỉ mành treo chuông.
Tình huống của họ hiện nay, thật sự quá tệ hại.
Hai tay Thư Tình ôm lấy Hoắc Vân Thành, to gan nhìn xuống dưới.
Bên dưới mênh mông, không nhìn rõ là đất liền hay mặt nước.
Nhưng chỉ dựa vào cảm giác, Thư Tình cảm giác rất có thể sẽ là biển lớn.
“Hoắc Vân Thành, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Thư Tình hơi lo lắng lên tiếng.
Hoắc Vân Thành ôm chặt Thư Tình, như ôm lấy báu vật hiếm có yêu quý nhất giữa mày mắt tràn ngập dịu dàng: “Đừng sợ, sẽ có cách thôi.
”
“Ừm.
” Thư Tình khẽ gật đầu.
Giờ phút này, cô chỉ muốn làm cô gái nhỏ được người ta bảo vệ.
Đúng vậy, chỉ cần ở cùng người đàn ông này, cô không sợ gì hết.
Dù chậm rãi rơi xuống, dần dần, hai người có thể nhìn thấy tình hình bên dưới.
Quả nhiên, phía dưới họ là biển lớn.
Nhìn nước biển mênh mông bên dưới, mí mắt Thư Tình bỗng dưng giật giật.
Nguy rồi.
Trước mặt tự nhiên rộng lớn, sức mạnh của con người thật sự quá nhỏ bé.
“Hoắc Vân Thành, bên dưới là biển lớn.
” Thư Tình nhíu mày, lên tiếng: “Trong nước biển, không có đồ ăn cũng không có nước ngọt, nhiều nhất chúng ta chỉ chống đỡ được hai ngày, làm sao đây?”