Nhưng bây giờ ngâm trong nước, vết thương lại nứt ra.
Hoắc Vân Thành cau mày, gắng gượng đè ép cơn đau xuống.
Vào lúc này, anh là trụ cột tinh thần của Thư Tình, là chỗ dựa vững chắc mạnh mẽ của Thư Tình, anh không thể biểu hiện ra bất kỳ sự khó chịu nào.
Anh sợ Thư Tình lo lắng.
Anh không muốn Thư Tình lo lắng.
Thư Tình bám theo sau, hai người chung sức đồng lòng bơi về trước.
Nhưng mà, dường như sóng biển càng lúc càng lớn, hai người nhấp nhô theo sóng biển, mỗi khi bơi về trước một chút, đều cực kì khó khăn.
Thư Tình ngẩng đầu nhìn hòn đảo phía xa, hoảng hốt phát hiện dường như hòn đảo cách họ càng lúc càng xa.
Cô hoảng sợ lên tiếng: “Hoắc Vân Thành, dường như chúng ta cách hòn đảo càng lúc càng xa…”
Hoắc Vân Thành cũng phát hiện.
Bởi vì lúc này vừa khéo ngược chiều gió.
Mặc cho anh đã cố gắng hết sức, nhưng sóng biển lại đẩy họ về phía cách xa hòn đảo.
Hoắc Vân Thành suy nghĩ một lúc, môi mỏng khẽ hé mở: “Như vậy đi, bây giờ chúng ta không bơi nữa, giữ thể lực.
Chờ gió qua đi, chúng ta lại tiếp tục bơi về phía hòn đảo.
”
Thư Tình tán thành: “Cũng chỉ có thể như thế.
”
Hai người ngừng bơi, dựa sát vào nhau.
May mà trên người họ mặc áo phao, cho dù bây giờ không cần bơi, cũng sẽ đuổi theo dòng chảy con sóng, không cần lo sẽ chìm xuống.
Sóng biển cuồn cuộn, gào thét, tiếng gió rít gào lướt qua, Thư Tình cố hết sức, cắn răng kiên trì.
Hết con sóng này tới con sóng khác, vỗ về phía Thư Tình và Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành ôm chặt lấy cô: “Thư Tình, đừng sợ, kiên trì thêm chút nữa.
”
“Em không sợ.
” Trong lòng Thư Tình rung động.
Có Hoắc Vân Thành bên cạnh, cô bỗng thấy an lòng kỳ lạ.
Cho dù sóng gió có lớn hơn nữa, cô cũng không sợ hãi.
Hai người nương theo sóng biển, dần dần trôi xa.
Cũng không biết qua bao lâu, sóng gió bắt đầu nhỏ đi.
“Uống chút nước, bổ sung thể lực.
” Hoắc Vân Thành lấy chai nước suối trong ba lô ra, đưa cho Thư Tình: “Chờ lát nữa sau khi gió ngừng thổi, chúng ta bơi về phía đảo.
”
“Được.
” Thư Tình uống vài hớp nước, rồi đưa nước suối cho Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành bỏ chai nước suối vào lại ba lô.
Thư Tình ngạc nhiên nói: “Anh không uống sao?”
Hoắc Vân Thành thản nhiên lên tiếng: “Anh không khát.
”
Trong biển lớn mênh mông, nước ngọt chính là ngọn nguồn sinh mệnh.
Cho dù họ bơi lên đảo, trên đảo cũng chưa chắc có nước ngọt.
Cho nên, bây giờ mấy chai nước suối này rất quý giá.
Hoắc Vân Thành muốn cố hết sức giữ lại cho Thư Tình.
Tất nhiên Thư Tình cũng biết không phải Hoắc Vân Thành không khát, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Màn đêm buông xuống, vầng trăng cong cong, treo trên bầu trời.
Trăng sáng trên cao, ánh trăng mông lung rọi xuống mặt biển bao la, sóng biển xanh lam lấp loáng, bọt sóng xinh đẹp, gợn lên từng vòng.
Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể dạo quanh mặt biển với người mình yêu, sẽ lãng mạn biết mấy.
“Thư Tình, bây giờ gió yên sóng lặng, chúng ta nhanh chóng bơi qua đảo.
” Hoắc Vân Thành nhìn về nơi xa lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Thư Tình.
Hòn đảo như ẩn như hiện, nếu còn không bơi qua đó, gặp phải sóng gió sẽ nguy mất.