Hoắc Tổng Truy Thê

Dù sao Cố Trường Khanh cũng rất kiêu ngạo, hắn bỏ tay vào túi áo, siết chặt chìa khóa căn hộ.

Đây là chiếc Ôn Noãn từng dùng trước đây!

Hắn cười, vờ nói như mình chẳng thèm để ý: “Phải! Chúng ta đều nên quên đi thì mới có lợi cho cả hai.”

Ôn Noãn không nói gì.

Cố Trường Khanh tiến lại gần, giọng điệu xen lẫn vài phần nguy hiểm: “Nhưng em nghĩ Hoắc Minh yêu em thật lòng à? Em xem trên tạp chí, báo chí đi, có biết bao cô gái muốn kết hôn với anh ta chứ?”

Lúc này Cố Trường Khanh có phần xúc động.

Ôn Noãn là mồi thịt hắn không ăn được, lúc trước chẳng cảm thấy gì, hiện tại ngày nhớ đêm mong!

Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt.

Cô biết quan hệ giữa mình và Hoắc Minh thế nào, nhưng Hoắc Minh không hề bạc đãi cô, ít nhất là luôn công khai ở bên cạnh cô.

Ôn Noãn im lặng.

Cố Trường Khanh khó khăn cười nhạt.

Lúc trước hắn cứ nghĩ tình cách cô nhu nhược, đến giờ mới biết Ôn Noãn tuyệt tình cỡ nào!

Phải! Sao hắn lại không nghĩ đến kia chứ!

Lúc ấy khi hắn theo đuổi Hoắc Minh Châu, chỉ gọi một cuộc nói chia tay với Ôn Noãn, hắn còn tưởng cô sẽ khóc lóc níu kéo hắn, nhưng cô lại chỉ im lặng một phút rồi nhẹ nhàng nói ‘Được’.

Kể từ hôm đó, Ôn Noãn chưa từng liên lạc lại với hắn.

Như thể quá khứ của họ không hề tồn tại, như thể cô chưa từng thích hắn bốn năm, cô không lấy đồ đạc trong căn hộ đi, chủ động chặn vòng bạn bè của nhau.

Cô cắt đứt rất sạch sẽ!

Có lúc Cố Trường Khanh còn phải thảng thốt: Ôn Noãn có thật từng yêu hắn hay chưa? Nếu có thì sao khi ấy cô lại đồng ý dễ dàng như vậy?

Cố Trường Khanh đột nhiên quay đầu rời đi.

Lúc xuống lầu, hắn lấy chiếc chìa khóa căn hộ từ túi áo ra, tiện tay ném vào thùng rác…

Ôn Noãn đứng đó một lúc.

Giọng nói của dì Nguyễn truyền ra: “Ôn Noãn, sao còn đứng ngoài đó thế!”

Ôn Noãn đáp một tiếng, bình ổn tâm trạng rồi vào nhà.

Ôn Bá Ngôn đang ngủ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi rời đi, dì Nguyễn đi theo tiễn cô.

Cửa mở, dưới đất có đầy tàn thuốc nhưng chẳng thấy ai.

Dì Nguyễn suy ngẫm, có hơi kích động: “Tên khốn kia tới tìm con à? Ôn Noãn, con phải nghĩ cho kỹ, Cố Trường Khanh là tên phản bội.”

Ôn Noãn vỗ về tay dì Nguyễn, nhẹ giọng đáp: “Yên tâm, con không dại dột đâu.”

Vừa lúc Hoắc Minh gọi điện đến.

Có dì Nguyễn ở đây nên Ôn Noãn không thoải mái nói chuyện được.

Dì Nguyễn hiểu ý, chủ động trở vào nhà, chỉ là khi đóng cửa lại, bà ấy liền nghĩ: Nếu Ôn Noãn và cậu luật sư Hoắc kia thành một cặp thật thì tốt biết bao! Đứa nhỏ Ôn Noãn này số khổ, tuy cô không nói nhưng dì Nguyễn đã phát hiện chiếc vòng cổ kim cương màu hồng trên cổ cô biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui