Hoắc Tổng Truy Thê

Ôn Noãn quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ, chọn một bộ váy màu cà phê đậm.

Kiểu dáng đơn giản.

Chỉ là kiểu ôm sát người được phủ lớp vải tuyn bên ngoài.

Màu cà phê đậm khiến da Ôn Noãn trông càng trắng hơn, lại thêm chút quyến rũ nữ tính, Ôn Noãn uốn tóc thành những lọn nhỏ, lại tốn thêm nửa tiếng đồng hồ trang điểm.

Làm xong hết, cô nhìn bản thân trong gương.

Đẹp ngoài mức tưởng tượng của cô!

Gương mặt Ôn Noãn khẽ ửng đỏ, cô tưởng tượng bản thân mặc bộ đồ này ôm hôn với Hoắc Minh… Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã vô cùng mong chờ rồi!

Thời gian không còn sớm, Ôn Noãn chuẩn bị gọi xe đi.

Nhưng cô mới xuống lầu thì thấy một chiếc McLaren màu đen đậu trước cổng, có đôi chân dài tựa vào chiếc xe đắt tiền.

Bộ đồ vest kiểu Anh kinh điển.

Giày da sáng bóng, chưa kể đến gương mặt điển trai còn cuốn hút hơn thường ngày.

Ôn Noãn ngây người.

Hoắc Minh? Không phải anh nói anh sẽ đến thẳng khách sạn sao?

Hoắc Minh dựa vào xe, lười biết khẽ cười: “Nhìn ngốc rồi?”

Ôn Noãn vẫn không dời mắt.

Anh chói mắt thu hút như vậy, tùy ý đứng đây cũng có thể tạo thành ảnh chụp tạp chí.

Hoắc Minh đứng thẳng người, đi về phía cô, lúc cách cô chừng hai bước, anh từ trên cao nhìn cô chăm chú.

“Tối qua có thất vọng không?”

Giọng điệu anh nghiêm túc đến kỳ lạ, Ôn Noãn hiểu được ý anh mặt cũng đỏ ửng, cô cố gắng che giấu…

Hoắc Minh ôm lấy eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình.

Thân thể va chạm, cả hai dễ dàng cảm nhận được lẫn nhau.

Hoăc Minh nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Eo em nhỏ quá! Bộ đồ cũng rất đẹp.” Nói rồi, ánh mắt anh khẽ lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của cô.

Lúc ngồi vào xe, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.

Bình thường anh đã đủ đẹp rồi, nhưng hôm nay trông lại càng xuất chúng.

Hoắc Minh nhận ra ánh mắt cô, nghiêng người nhìn cô, khóe miệng anh ngậm ý cười nhưng lại đứng đắn nói: “Cô giáo Ôn, kiềm chế chút đi!”

Ôn Noãn bị anh nói đến đỏ mặt.

Hoắc Minh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô nói thầm: “Đừng làm váy bị bẩn, hửm?”

Anh thật vô lại!

Ôn Noãn quay mặt nhìn bên ngoài: “Anh lái xe đi.”

Hoắc Minh khẽ cười, đạp nhẹ chân ga…

Hai mươi phút sau, chiếc xe thể thao màu đen chạy đến khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố B.

Nhân viên gác cổng nhận ra Hoắc Minh, kính cẩn chào hỏi: “Luật sư Hoắc, đến dùng cơm sao?”

Hoắc Minh nghiêm túc gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui