Hoắc Tổng Truy Thê

Hoắc Minh khẽ cười: “Sao lại sợ như vậy?” Anh vén mái tóc dài đẫm mồ hôi của cô lên, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, cuối cùng cũng buông tha để cô vén chăn, đứng dậy.

Dáng người Hoắc Minh rất đẹp, nhưng Ôn Noãn không dám nhìn.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Khoảng chừng năm phút sau, Hoắc Minh ôm Ôn Noãn về phòng ngủ, Ôn Noãn trùm khăn tắm, người cô đỏ như tôm luộc: “Để tôi tự đi.”

Hoắc Minh cũng không ép buộc cô.

Cô tắm bồn, còn anh tắm rửa đơn giản ở gian ngoài.

Quay lại phòng ngủ, Hoắc Minh dựa vào đầu giường, thả lỏng người, châm một điếu thuốc lá, từ từ thở ra… Vụ án kia đã sắp giải quyết xong, anh cũng buông thả bản thân.

Lúc này, điện thoại trên tủ vang lên.

Hoắc Minh nhíu mày, giờ này còn ai gọi điện đến?

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ấn nút nghe, giọng nói mơ hồ: “Tôi là Hoắc Minh.”

Đầu bên kia là Đội trưởng Triệu của Cục cảnh sát.

Đội trưởng Triệu rất nhiệt tình: “Luật sư Hoắc còn chưa ngủ sao… Xin lỗi vì tôi vô tình quấy rầy cuộc sống về đêm của ngài… Là như vậy, chúng tôi đang có tranh chấp liên quan đến em rể của ngài… Ngài có tiện qua đây một chuyến không?”

Cố Trường Khanh?

Hoắc Minh từ từ nhả khói ra…

Giọng điệu của anh có chút lạnh lùng: “Biết tôi hoạt động về đêm, còn mời tôi đến? Tôi cũng không phải người giám hộ của Cố Trường Khanh!”

Đội trưởng Triệu cẩn thận: “Tổng giám đốc Cố vì ghen tuông mà đánh nhau ở trong câu lạc bộ, nếu ngài không đến chúng tôi phải mời cô Hoắc đến đây để xử lý?”

Hoắc Minh khẽ hừ một tiếng.

Anh tiếp tục từ từ hút thuốc, hai gò má hõm sâu lại vì dùng sức, trông đẹp mắt và gợi cảm vô cùng.

Đội trưởng Triệu ở đầu bên kia không xác định được thái độ của anh.

Anh ta nín thở chờ đợi, cũng không dám thúc giục.

Một lúc lâu, Hoắc Minh đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Là Tổng Giám đốc Cố bảo tôi tới sao?”

Đội trưởng Triệu ngây người.

Mẹ kiếp! Thần thánh phương nào?

Nhưng anh ta cũng không tiện xen vào chuyện của nhà người ta, chỉ cười ha ha.

“Được rồi, chút nữa tôi sẽ đến.”

Hoắc Minh tắt điện thoại, anh đứng dậy thay quần áo, gõ cửa kính phòng tắm: “Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện, ngủ trước đi đừng chờ tôi.”

Ôn Noãn không khỏi có chút thất vọng.

Đêm rồi anh còn đi?

Hoắc Minh có thể đoán được tâm lý của cô, anh giẫm vào vết nước đọng, đi đến mép bồn tắm rồi ngồi xổm xuống, đôi bàn tay to lớn thò vào trong tìm kiếm… Ôn Noãn xấu hổ đỏ mặt, nắm lấy tay anh, không cho anh làm bậy.

“Là việc đứng đắn! Tôi sẽ quay về ngay.” Giọng nói anh khàn đặc khác thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui