Hoắc Tổng Truy Thê

Ôn Noãn quay đầu qua chỗ khác.

Không phải cô cảm thấy chướng mắt, không phải không dám nhìn, mà là không cần thiết…

Hoắc Minh như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ này, anh dựa vào sô pha cầm lấy một tay của Ôn Noãn, từ từ ngắm nhìn, trên mặt là nụ cười mê người nói chuyện cổ phiếu với Cố Trường Khanh, bàn hướng đi, còn đưa ra lời đề nghị…

Ôn Noãn thật lòng bội phục anh, dù sao cô cũng không làm được!

Cuối cùng, Cố Trường Khanh không chịu được, muốn ra về.

Hoắc Minh tự mình đưa bọn họ xuống lầu, lúc ra khỏi cửa anh còn dịu dàng nói với Ôn Noãn: “Chén bát để đó mai tôi rửa! Em đi tắm trước đi, lát nữa tôi về với em.”

Đằng trước, Cố Trường Khanh bước đi càng lúc càng nhanh!

Hoắc Minh đút hai tay vào trong túi áo, nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt…

Hoắc Minh trở về căn hộ.

Ôn Noãn đã tắm xong, không mặc đồ ngủ mà lại mặc chiếc áo sơ mi đen của anh.


Rộng rãi thoải mái, kết hợp với mái tóc đen dài.

Hiệu quả kinh người!

Cô quỳ bên cạnh giường, lấy một lọ sữa dưỡng da thoa lên người. Theo động tác đường cong cơ thể liên tục phập phồng, rất quyến rũ.

Hoắc Minh ôm cô từ phía sau.

Anh vòng qua người Ôn Noãn, nhận lấy lọ sữa dưỡng da trong tay cô, thay thế cho đôi tay của cô.

Ôn Noãn khẽ tựa vào người anh, nhẹ nhàng hỏi: ” Đi rồi?”

Hoắc Minh “ừ’ bằng âm mũi.

Anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Ôn Noãn, chăm sóc bề mặt da mềm mại phía sau cổ cô, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Màu tóc giữ được một ngày thôi đúng không? Sao không gội?” .

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||


Ôn Noãn đỏ mặt.

Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy anh thích, mai tôi sẽ gội.”

Hoắc Minh nhẹ cười ra tiếng.

Anh chậm rãi thoa cho cô xong, sau đó đẩy cô xuống, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.

Mái tóc đen dài hòa quyện với ga trải giường, khuôn mặt nhỏ xinh như tranh vẽ, đôi chân mảnh mai mềm mại, quyến rũ lòng người…

Hoắc Minh bị Cố Trường Khanh kích động, không tránh khỏi thô lỗ hơn thường ngày một chút…

Ôn Noãn ôm chặt anh, đôi mắt sáng lạn.

Đợi anh thỏa mãn, đã qua 2 giờ sáng.

Ôn Noãn dựa vào lòng Hoắc Minh, ngửi mùi thơm trên cơ thể anh, cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô bỗng nhớ tới một việc, nhẹ nhàng hỏi anh: “Minh Châu đã lấy số điện thoại của tôi, nếu cô ấy đến nữa thì sao?”

Hoắc Minh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe vậy, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Con bé muốn đến thì để con bé đến thôi.”

Ôn Noãn giơ một cánh tay lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận