Hoắc Tổng Truy Thê

Cô thực sự nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tuần này Khương Sinh có hai tiết học, có lẽ tôi không thể sắp xếp đi cùng anh được.”

Hoắc Minh không ép buộc cô, mở cửa ra ngoài.

Ôn Noãn nhìn cánh cửa khép lại, thầm nghĩ trong lòng, như vậy có tính là chiến tranh lạnh không?

Thực ra mâu thuẫn giữa hai người họ không quá lớn, bọn họ cũng không cãi nhau, chỉ là sau khi nhìn thấy anh có cuộc hẹn với vị khách hàng xinh đẹp kia, Ôn Noãn không thể tiếp tục đối xử với anh như trước nữa.

Ít nhất, cô không thể làm chuyện thân mật với anh được.

Cô là người, không phải máy móc.

Hoắc Minh đi rồi, Ôn Noãn quét tước từ trong ra ngoài căn hộ một lần, dọn dẹp sạch sẽ.

Đến trưa, tiệm cầm đồ gọi điện cho cô.

Ôn Noãn vội vàng bắt máy: “Alo, có thông tin gì rồi sao?”


Quản lý ở bên kia đầu dây áy náy nói: “Cô Ôn, rất xin lỗi! Chiếc vòng cổ kia của cô đã bị một người đứng giữa thương lượng mua lại, người đó không để lại cách thức liên lạc, chúng tôi đã cố gắng làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm thấy người đó.”

Ôn Noãn hơi thất vọng.

Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Nếu có tin tức gì, nhất định phải nói cho tôi biết! Tôi có thể trả giá gấp đôi để mua lại nó.”

Quản lý an ủi cô mấy câu.

Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc điện thoại nóng ran, thầm nghĩ, chẳng lẽ duyên phận của cô và bố mẹ mỏng đến vậy sao?

Chỉ cần nhanh hơn mấy ngày thì cô đã có thể chuộc lại di vật của mẹ mình…

……

Sau chuyện tối hôm qua, Ôn Noãn muốn tìm một công việc cho mình.

Hoắc Minh có thể là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng không thể là tất cả, nếu không đến một ngày nào đó hai người chia tay, cô sẽ chìm sâu trong vũng bùn, không thoát ra được…


Sơ yếu lí lịch của cô không tồi, muốn tìm được một công việc mới cũng khá đơn giản.

Nhưng Ôn Noãn còn muốn xem xét lại.

Đến trưa, dì Nguyễn gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm.

Về đến nhà, Ôn Noãn mới biết hôm nay là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của mình, dì Nguyễn chuẩn bị cho cô một chiếc bánh ngọt ba tầng nhỏ, còn thêm một bàn đồ ăn và mì trường thọ.

Ôn Bá Ngôn tự mình đội mũ sinh nhật cho cô, vừa cười ha ha vừa nói: “May mà có thể ra ngoài đón sinh nhật cùng con! Từ nhỏ đến lớn, bố chưa bỏ lỡ bất cứ một sinh nhật nào của cục cưng cả.”

Dì Nguyễn huých ông ấy, nhắc ông ấy chú ý khi nói chuyện một chút.

Mắt Ôn Noãn hơi ướt át.

Cô tiến lên ôm lấy cả Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn.

Có thể họ không phải bố mẹ ruột của cô nhưng họ đã dành toàn bộ tình yêu của mình cho cô… Ít nhất hiện tại, bố vẫn bình an.

Nghĩ tới đây, chút ấm ức đêm qua của Ôn Noãn tiêu tan đi không ít.

Khi ăn cơm, Ôn Bá Ngôn hỏi về công việc gần đây của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận