Hoắc Tổng Truy Thê

Cô nắm được tâm lý của người đàn ông, nói tiếp: “Bạch Vi sống hai mươi bốn năm, chỉ có duy nhất một người đàn ông là anh!”

Quả nhiên, thái độ của Diêu Tử An nhẹ nhàng hơn một chút.

Hắn kéo cổ áo sơ mi, vô cùng gượng gạo nói: “Tôi cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không thực sự coi trọng!”

Hắn đi tới kéo Bạch Vi lại.

Bạch Vi vẫn còn đang đau lòng, không chịu.

Diêu Tử An cúi người dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, anh cũng cho emcơ hội rồi mà! Ngày mai chúng ta còn phải đến chỗ mẹ nữa… Đừng khóc, nước mắt phủ kín khuôn mặt nhỏ nhắn này, đến lúc đó mẹ tìm anh để hỏi, anh không thể trả lời được đâu.”

Bạch Vi đưa tay đánh hắn.

Thế nhưng đánh một hồi, hai người lại đi cùng nhau.

Ôn Noãn vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng cô tôn trọng lựa chọn của Bạch Vi, trọng điểm là biểu hiện lúc về sau của Diêu Tử An.

Đôi vợ chồng oan gia kia đã hòa giải…

Sắc mặt Đinh Tranh trắng bệch.

Hôm nay cô ta đã quyết đánh một trận sống chết, cố ý để Bạch Vi bắt tại trận với ý định “bức vua thoái vị”, thế nhưng tên khốn Diêu Tử An kia vậy mà lại nói thẳng rằng hắn chỉ chơi cô ta!

Đinh Tranh che mặt, nhìn chằm chằm Ôn Noãn, cười lạnh.

“Ôn Noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy! Trước đây tôi đúng là đã xem thường cô.”

Ôn Noãn còn chưa nói gì, Diêu Tử An đã nhanh chóng đuổi người đi: “Cút cút cút, về sau chúng ta không còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa.”

Kết quả như vậy, Ôn Noãn khá thổn thức.

Mấy ngày sau đó, Ôn Noãn vẫn luôn bận rộn chuyện của phòng nhạc, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Bạch Vi.

Nhưng qua điện thoại, có thể nghe ra cuộc sống hiện tại của cô ấy và Diêu Tử An giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Ôn Noãn không thể đưa ra phán xét điều gì về một cuộc hôn nhân như vậy. Cô nghĩ, có lẽ rất nhiều người phụ nữ đều giống như Bạch Vi, lựa chọn tha thứ.

Bận mấy ngày liền, Ôn Noãn gần như quên mất Hoắc Minh, hai người cũng ít khi liên lạc với nhau.

Chạng vạng ngày hôm nay, cô về căn hộ.

Đèn trong nhà đã được bật lên, Ôn Noãn ngẩn người, vội vàng tiến lên trước mấy bước.

Quả nhiên Hoắc Minh đã về rồi.

Anh đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, chiếc vali kéo để bên cạnh, rõ ràng cũng chỉ vừa về đến nhà.

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, đôi mắt sẫm màu sâu thăm thẳm.

Anh nhẹ nhàng ngoắc tay với cô.

Ôn Noãn thay giày rồi đến bên cạnh anh, ngồi xuống. Một tay Hoắc Minh cầm điện thoại nói chuyện công việc, một tay còn lại ôm lấy cơ thể cô, tùy tiện di chuyển khắp nơi… Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên khuôn mặt cô.

Ôn Noãn đã không gặp anh trong nhiều ngày.

Bây giờ được anh ôm vào lòng, lòng cô mềm mại hẳn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui