Ôn Noãn đờ đẫn nghe.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Em tức giận cũng đúng, Kiều An ném điện thoại di động của anh xuống nước, nên mới không gọi điện cho em.”
Ôn Noãn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hoắc Minh, bây giờ anh đang giải thích hay đang lừa quỷ?”
Hoắc Minh khẽ nhíu mày.
Một người đàn ông có thân phận như anh, sẽ không giải thích cho phụ nữ cái gì, chứ đừng nói chi là hạ mình năn nỉ.
Ôn Noãn lại cười.
“Thật sự không gọi điện được sao?”
“Chẳng qua là anh không đủ quan tâm thôi!”
“Hoắc Minh… Kiều An và anh trở mặt nhau, giữa hai người còn có giao tình của bậc cha chú, hai người còn có hồi ức thuở bé, Ôn Noãn tôi cái gì đều không có! Cũng đúng, tôi chỉ là người phụ nữ ngủ cùng anh mà thôi.”
……
Ôn Noãn nói xong hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng cô nhất quyết không khóc.
Vì một người như vậy, không đáng!
“Không phải vậy!”
Hoắc Minh cau mày, anh muốn chạm vào cô.
Ôn Noãn không cho anh chạm vào, cô lùi về phía sau một bước đối diện với anh.
Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Anh nói đúng, tôi không phải! Hoắc Minh, anh đã gặp qua người phụ nữ nào đã lên giường lại còn muốn nấu cơm thắt cà vạt cho anh, giúp anh giặt quần áo, còn muốn quét dọn vệ sinh, mở nước cho anh tắm rửa chưa?”
Sự im lặng rợn người lan tỏa trong không khí.
Ôn Noãn dứt khoát nói: “Có người phụ nữ sẽ đều mỗi ngày làm cơm ngon canh ngọt chờ anh về? Hoắc Minh, chà đạp người khác cũng không cần phải thế!”
Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn.
Anh không biết việc mình hưởng thụ những thứ đó lại khiến Ôn Noãn đau khổ như vậy.
Anh nhìn cô chăm chú.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em lại để tâm như vậy!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tinh Cầu Cô Độc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Một Đường Siêu Sao
4. Chúng Ta Kết Hôn Thôi
=====================================
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô nhìn anh, nói thẳng: “Đúng, tôi để tâm, tôi đúng là như vậy đấy! Hoắc Minh, tôi thực sự không chơi nổi nữa, vậy thì sao chứ?”
Cô đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu mang đượm chút mệt mỏi.
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ vì việc ngày hôm nay mà em muốn cắt đứt với tôi? Ôn Noãn, mối quan hệ này của chúng ta, em cảm thấy nếu tôi không muốn chấm dứt thì em có thể chấm dứt được sao?”