Cô và Cố Trường Khanh sớm đã là quá khứ, có điều trong lúc vô tình cô và hắn lại gặp mặt.
Cô cự tuyệt Cố Trường Khanh.
Cô chưa bao giờ cho Cố Trường Khanh bất cứ hy vọng nào, ngoài việc cô không còn yêu hắn nữa, còn có nguyên nhân chính là Hoắc Minh Châu, cô muốn Hoắc Minh Châu vui vẻ hơn.
Thế nhưng Hoắc Minh lại đối xử với cô như vậy?
Anh và Kiều An không rõ ràng, nhưng lại không chịu chấp nhận quá khứ của cô.
Cô cúi đầu trước anh, để anh tùy ý đùa giỡn cô, anh kéo quần lên rồi đuổi cô đi như gái điếm.
Hoắc Minh khốn kiếp.
Cô không cần!
Cô không cần bất cứ điều gì!
Ôn Noãn hất chăn, không quan tâm đến cơ thể đang chật vật của mình, cô bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, cô bình tĩnh nói: “Tôi không đi!”
Hiển nhiên Hoắc Minh đã sớm có tính toán.
Anh cười lạnh: “Em quên vụ kiện của bố em vẫn chưa được đệ trình sao?”
Từ trong túi anh lấy một tập tài liệu ném cho Ôn Noãn
Ôn Noãn nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch.
Đây là biên nhận mà bố cô đã ký tay, một thứ đủ để làm cho bố cô không thể trở lại bình thường.
Mặt Hoắc Minh không cảm xúc nói: “Thứ nhỏ nhặt này tôi bỏ ra không ít tâm tư! Ôn Noãn, một khi rơi vào tay cơ quan pháp lý, em đoán kết quả sẽ ra sao? Bố em còn có thể sống không?”
Ôn Noãn tức giận đến toàn thân run rẩy. Cô chưa bao giờ nghĩ Hoắc Minh dùng điều đó để đe dọa cô.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ngước mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Minh, tôi ngủ với anh lâu như vậy, ngay cả ngủ cũng phải ngủ ra chút cảm tình chứ? Hoắc Minh… Chỉ cần bố tôi vào tù một ngày, tôi lập tức ngủ với Cố Trường Khanh, xem lúc đó em gái yêu quý của anh còn có thể sống nổi không? Mạng của bố tôi là mạng, mạng của em gái anh cũng là mạng!”
Cô nói xong trong lòng vô cùng đau đớn.
Cô vẫn cố chịu đựng đau đớn nói: “Hoắc Minh, chúng ta một mạng đổi một mạng.”
Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Đau lắm, thật sự rất đau!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cô với Hoắc Minh lại kết thúc như thế.
Hoắc Minh nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt anh trầm lắng đến mức có thể tích nước, ít nhất là đối với Ôn Noãn, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Cô thậm chí có cảm giác ở giây tiếp theo anh sẽ vung tay tát vào mặt cô một cái.
Nhưng không…
Hoắc Minh không chỉ không ra tay, ngược lại anh không giận còn cười: “Tôi nhớ là em từng tặng cho Minh Châu bùa hộ mệnh, nhưng giờ đây em lại muốn con bé chết à?”