Phía trước vang lên một giọng nói lịch thiệp tao nhã: “Hoắc Minh”
Hoắc Minh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Cảnh Niên và bà Kiều.
Trông Kiều Cảnh Niên rất tiều tụy, còn bà Kiều có vẻ lo lắng, đôi mắt hơi sưng giống như đã khóc rất lâu.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn, không tiện đứng dậy nên chỉ gật đầu: “Chú Kiều, thím Kiều!”
Ánh mắt của Kiều Cảnh Niên rơi vào Ôn Noãn.
Ông do dự một chút: “Cô Ôn không khỏe à?”
Đương nhiên cuộc cãi vã giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn sẽ không nói với người khác. Anh chỉ thận trọng nói: “Có một chút không thoải mái.”
Bà Kiều liếc nhìn chồng.
Kiều Cảnh Niên hiểu ý của vợ mình, cân nhắc một chút vô cùng khó xử nói: “Hoắc Minh, vốn dĩ chúng tôi không muốn làm phiền cháu! Không nghĩ gặp cháu ở đây… Tâm trạng Kiều An không tốt lắm, Hoắc Minh, cháu có thể an ủi con bé một chút được không?”
Khi chồng nói xong, bà Kiều che mặt khóc thút thít.
“Hoắc Minh thím biết là làm khó cháu! Nhưng chồng chưa cưới của Kiều An muốn hủy hôn, Kiều An đã uống 10 viên thuốc ngủ… Hoắc Minh, coi như thím và Cảnh Niên cầu xin cháu, chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Kiều An thôi!”
Bà ấy lại cầu xin Ôn Noãn: “Cô Ôn, tôi biết cô là người hiểu biết, Cảnh Niên đã nói với tôi về cô rồi… Tôi nghĩ cô sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không? Tình trạng Kiều An thực sự không ổn.”
Ôn Noãn nghe được hoảng hốt.
Kiều An uống thuốc ngủ…
Ôn Noãn hiểu điều gì quan trọng.
Cô cảm nhận bàn tay Hoắc Minh nắm chặt tay cô, sau đó buông ra lại nắm chặt!
Anh đang… đấu tranh!
Anh cũng muốn đi xem Kiều An, anh không yên tâm với ánh trăng sáng trong lòng.
Đúng vậy, Ôn Noãn chỉ cảm thấy đau một chút, nhưng Kiều An đã mất đi tình yêu và hôn nhân…
Trong lòng Ôn Noãn cảm thấy buồn bã.
Cô cố gắng nở một nụ cười nhìn Hoắc Minh.
Cô không làm người hào phóng, cô để anh tự quyết định.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô, giọng nói khô khốc vang lên: “Tôi đi xem một chút, sẽ quay lại bên cạnh em ngay! Đợi tôi ở đây, được không?”
Ôn Noãn gần như ngạt thở.
Cô nhẫn nại chịu đựng đau đớn lẳng lặng nhìn anh, khẽ nói: “Hoắc Minh, tôi cũng rất đau.”
Bệnh của Kiều An là do chính cô ấy tạo ra.
Nhưng đau đớn trên cơ thể Ôn Noãn lại là do Hoắc Minh gây ra, làm sao anh có thể bỏ cô đi thăm Kiều An, làm sao anh có thể như vậy…
Hoắc Minh nhăn mày: “Tôi đi xem một chút rồi quay lại, sẽ không chậm trễ gì cả!”
Ôn Noãn biết anh đang trách cô không hiểu chuyện.
Ngay cả giọng điệu bà Kiều cũng không như lúc nãy: “Cô Ôn, Kiều An và Hoắc Minh đã là quá khứ, cô không cần quan tâm! Họ đã chia tay nhiều năm, bây giờ chỉ là bạn thân thôi.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.