Cô ấy đỡ Ôn Noãn lên lầu.
Một lát sau, đèn chung cư sáng lên.
Hoắc Minh dựa vào chiếc Bentley màu vàng, đọc kỹ phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của Ôn Noãn dưới ánh trăng, những dòng chữ dày đặc khiến anh gần như không thở nổi.
Là anh khiến Ôn Noãn bị thương.
Là anh để Ôn Noãn ở lại một mình trong phòng phẫu thuật.
Hoắc Minh nhớ đến lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, cô đau đến mức khóc ướt một mảng khăn trải giường.
Ôn Noãn sợ đau như thế!
Hoắc Minh không lên xe, anh đứng dựa vào cửa xe chậm rãi hút thuốc.
Cứ đứng như thế đến hơn nửa đêm.
Lúc rạng sáng, Bạch Vi đi ra ngoài mua đồ ăn, khi đi ngang qua chiếc Bentley màu vàng còn không quên phỉ nhổ một câu.
Đồ đê tiện!
Hoắc Minh không để ý đến cô ấy.
Chờ Bạch Vi đi rồi, anh lập tức mở cửa xe, đi tới chung cư của Ôn Noãn rồi ấn chuông cửa.
Ôn Noãn cho rằng Bạch Vi trở về, cố đứng dậy ra mở cửa.
Cửa mở ra, đứng ngoài cửa lại là Hoắc Minh.
Trong tay anh còn cầm mấy túi đồ dinh dưỡng, còn có hai phần ăn sáng, là loại mà cô thích ăn.
Ôn Noãn không cho anh đi vào.
Giọng nói của cô cực kì lạnh nhạt: “Hoắc Minh, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, chứ không phải bị sảy thai, anh không cần phải làm như vậy!”
Hơn nữa, trái tim cô đã tan vỡ rồi…
Cho dù có làm như vậy cũng chỉ dư thừa mà thôi!
Hoắc Minh giơ tay muốn chạm vào mặt cô, Ôn Noãn lui về sau một bước theo bản năng.
Cuối cùng, anh buông tay xuống.
“Cho dù thế nào cũng ảnh hưởng đến sức khỏe!”
“Ôn Noãn, tôi rất đau lòng.”
“Để tôi chăm sóc em…”
…
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Cô nhìn anh, mặt không cảm xúc: “Luật sư Hoắc, cứ phải để tôi nói trắng ra mới được à? Tôi biết, anh đúng là hơi thích tôi thật, nhưng cái loại thích đó của anh quá mỏng manh, mỗi một lần Kiều An xảy ra chuyện… Anh cũng sẽ cắm đầu đi tới chỗ cô ấy, không cần biết tôi thế nào, có đang thương tâm hay đang đau lòng, thậm chí là đang nằm trên bàn phẫu thuật!”
Ôn Noãn nói, trong lòng lại dấy lên một cơn đau.
Cô nặn ra một nụ cười.
“Luật sư Hoắc, người như anh đây tôi không thích nổi đâu!”
Hoắc Minh bước vào trong.