“Được, cô giáo Ôn uống hay lắm!”
“Cô giáo Ôn đúng là người sảng khoái!”
“Lại rót một ly cho cô giáo Ôn”.”
…
Trong phòng riêng xa hoa, đèn thủy tinh chiếu xuống, bầu không khí rất tốt.
Ôn Noãn bị người khác rót gần một chai rượu vang đỏ.
Gương cô đã trở nên tái nhợt, chị Lê thấy vậy, nhỏ giọng nói: “Em đi toilet đi, đợi lát nữa chị tìm lý do cho em về trước.”
Ôn Noãn lắc đầu: “Chúng ta cùng về.”
Chị Lê khẽ thở dài.
Cô ấy biết chuyện giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh, cũng biết chỉ cần Ôn Noãn đồng ý thì muốn làm cái gì cũng được.
Đáng tiếc, Ôn Noãn không muốn làm người tình thứ hai của người ta!
Nhưng ngoại trừ đáng tiếc, cô ấy còn có phần ngưỡng mộ.
Chị Lê là tay già đời, chỉ dăm ba câu đã có thể khuấy động bầu không khí: “Các người phải để cô giáo Ôn của chúng ta nghỉ ngơi một chút chứ, nào, ly này tôi xin kính tổng giám đốc Lâm.”
Vị tổng giám đốc Lâm này là tổng giám đốc của một khách sạn sáu sao.
Ông ấy đã từng gặp Ôn Noãn, cũng biết Ôn Noãn là “bạn gái” của Hoắc Minh.
Vừa rồi tất cả mọi người trong phòng đều mời Ôn Noãn uống rượu, ông ấy không thể nói đỡ cho cô được, chỉ có thể âm thầm nhắn tin cho thằng đệ Hoắc Minh, hỏi anh xem có chuyện gì!
Ôn Noãn chạy đến toilet.
Dạ dày cô rất khó chịu, nhưng lại không thể nào nôn ra…
Cô mở vòi nước lạnh, cúi đầu vỗ mấy vốc nước lên mặt mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng tóm lại cô đã say rồi…
Cô nhìn thấy một bóng người thon dài xuất hiện trong toilet, lại không thể phân rõ đây là hiện thực hay giấc mơ, cho nên chỉ có thể đứng nhìn chằm chằm vào bóng người đó, khóe mắt cũng trở nên đỏ hồng.
Hoắc Minh đi tới bên cạnh cô, bình tĩnh rửa tay.
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô dựa vào bức tường ốp gạch men sứ lạnh như băng, yếu ớt nhìn anh…
Hoắc Minh rửa tay rất chậm.
Cả hai im lặng một hồi lâu, cuối cùng Ôn Noãn mới xác định được anh là người sống sờ sờ, bọn họ thật sự đã vô tình gặp nhau.
Cô không nói gì cả, quay người rời đi.
Hoắc Minh đứng ở sau lưng cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Ôn Noãn, đây là cuộc sống mà em muốn sao?”
Ôn Noãn dừng lại.
Cô cụp mắt xuống, mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau. Tôi có sống ra sao, có sống thế nào cũng không có tí liên quan gì đến anh cả.”
Nếu anh cho rằng cô đã hối hận, vậy thì anh sai rồi!
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Cô trở lại phòng riêng, bầu không khí trong phòng vẫn náo nhiệt, chỉ có vị Lâm Mục kia là nhìn cô nghiền ngẫm.