Hoắc Minh đau muốn chết, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng anh vẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Những lúc như vậy, đàn ông đàn ang mà kêu thành tiếng thì mất mặt lắm.
Chỉ khi làm tình với cô, đến lúc động tình không thể kiềm chế được âm thanh thì anh mới kêu thành tiếng, mà mỗi lần Ôn Noãn nghe thấy đều sẽ vô cùng hưng phấn…
Có lẽ là nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Hoắc Minh lại trở nên sâu thẳm.
Bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói đã khàn không thành tiếng: “Ôn Noãn, chúng ta từng làm trên cái sô pha này rồi.”
Ôn Noãn không thèm nể mặt anh.
Giọng của cô rất bình tĩnh: “Về sau anh cũng có thể mang người phụ nữ khác về, không chỉ sô pha, còn có rất nhiều chỗ khác có thể giúp luật sư Hoắc cảm thấy kích thích.”
Anh nhíu mày: “Tôi chưa từng mang người khác về đây.”
Ôn Noãn cụp mắt cười.
Đúng là anh có thể chưa bao giờ mang người phụ nữ khác về nhà, trong căn chung cư này chỉ có Ôn Noãn cô từng ngủ lại, nó rất sạch sẽ.
Nhưng trong lòng Hoắc Minh còn một hòn đảo, trên hòn đảo đó, chỉ có một mình Kiều An.
Ôn Noãn không nói nhiều lời, dù sao đã chia tay rồi, có nói nhiều thêm cũng chẳng có ích gì.
Cô băng bó cho anh xong, lại nói: “Nếu ngày mai bị nhiễm trùng thì phải đi bệnh viện.”
Cô rửa tay, chuẩn bị rời đi.
Hoắc Minh nắm lấy cánh tay cô.
“Đừng đi!”
Anh ôm cô từ phía sau: “Ôn Noãn, em ở lại với tôi.”
Thân thể Ôn Noãn hơi cứng đờ.
Cô nhẹ nhàng tránh thoát khỏi vòng tay anh: “Hoắc Minh, tôi đã nói rất rõ ràng, mối quan hệ của chúng ta chấm dứt rồi.”
“Tôi đói bụng, em nấu mì cho tôi!”
Ôn Noãn rút điện thoại ra: “Tôi đặt đồ ăn cho anh.”
Hoắc Minh đánh rơi điện thoại của cô: “Em để người bệnh ăn đồ ăn ngoài? Hơn nữa vết thương trên đầu tôi không biết sẽ như thế nào, có lẽ ban đêm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô giáo Ôn, nếu như tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì em cũng khó mà thoái thác trách nhiệm.”
Những cái này toàn là chiêu trò vặt vãnh của người đàn ông.
Ôn Noãn biết, cô cũng hiểu được lời nói của anh là có lý.
Cô mặc kệ anh, nhưng nếu như anh muốn chơi trò bỉ ổi, tự mình biến vết thương từ nhẹ thành nặng rồi bắt cô chịu trách nhiệm thì phải làm sao đây?
Ôn Noãn ngẫm lại, không kiên quyết rời đi nữa.
Cô nhặt điện thoại lên, mở camera, chụp thẳng mặt Hoắc Minh một tấm.
“Em muốn làm gì?”
“Chụp ảnh làm chứng cứ, miễn cho sau này xuất hiện sai khác.”
…
Hoắc Minh bị cô chọc tức thật rồi.
Ôn Noãn cất điện thoại đi, lại nhỏ giọng nói: “Đêm nay, không chứng tỏ được điều gì!”
Anh không nói gì, chỉ đi ra ngoài ban công ngắm cảnh đêm của thành phố B.
Ôn Noãn nhìn theo bóng anh, lại nhìn cây dương cầm Morning Dew, trong mắt nổi lên hơi nước.
Dù sao anh cũng từng khiến cô vui sướng, cũng đã từng chiều chuộng cô…
Nhưng, chỉ là chiều chuộng mà thôi.
Hoắc Minh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy phiền muộn chưa kịp tan đi trong đáy mắt Ôn Noãn.