Ôn Noãn ngẩn ra.
Chị Lê cười rộ lên: “Là đứa nhỏ trong nhà thật à!”
Ôn Noãn hỏi thêm vài câu.
Nhân viên ở quầy lễ tân nói ríu rít.
“Ừ… Là mẹ dẫn theo con đến, là một cô gái xinh xắn.”
Ôn Noãn cúp điện thoại, nhìn về phía chị Lê.
Chị Lê hiếm khi buôn chuyện: “Em nói xem…, có phải lúc hai mươi tuổi Hoắc Minh ăn chơi đàng điếm bên ngoài, có con rơi con rớt, hiện giờ tình nhân người ta đưa con đến đây để lên mặt với em không?”
Ôn Noãn dở khóc dở cười.
Cô nói: “Anh ta sẽ không phải người nhàm chán thế đâu.” Nói xong, cô giật mình, từ khi nào mà cô lại hiểu rõ Hoắc Minh đến vậy?
…
“Em đi ra ngoài xem đã.”
Ôn Noãn đi ra ngoài phòng khách, chị Lê không cam lòng cũng đi theo sau hóng chuyện.
Vừa mới đẩy cửa, Ôn Noãn sửng sốt.
Đúng là mẹ dẫn theo con gái nhỏ đến, nhưng không giống với suy nghĩ của cô, bởi vì người ngồi trên ghế sô pha là bà Hoắc đẹp đẽ quý phái và Hoắc Minh Châu.
Ôn Noãn không nói nên lời.
Cô tự tin ngồi đối diện với bọn họ: “Sao cô lại đến đây?”
Bà Hoắc tràn đầy sầu bi.
Vì con trai bà cũng rầu thối ruột, nhưng mà con trai không biết cố gắng, nghe nói cãi nhau với Ôn Noãn ầm ĩ đến mức chia tay, cho nên bà đã một đống tuổi rồi còn bị thằng con mình bắt ra mặt!
Bà Hoắc nhỏ giọng thì thầm nói: “Cô nghe Hoắc Minh nói cháu đang dạy ở phòng âm nhạc, cho nên cô đã muốn đến xem từ lâu, chỗ này đúng là không tệ.”
Bà kéo tay Hoắc Minh Châu: “Minh Châu không có một tí tế bào âm nhạc nào, nên cô muốn đưa con bé đến đây để hun đúc tình cảm.”
Hoắc Minh Châu: Mẹ à! Từ lúc mười tuổi con đã đạt chứng chỉ dương cầm cấp mười rồi mà.
Bà Hoắc không thèm để ý đến cô ấy, nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn, dịu dàng hiền lành: “Tuy Hoắc Minh là người đề nghị, nhưng đây là ý kiến của cô! Noãn Noãn, cháu sẽ không vì Hoắc Minh mà cắt đứt quan hệ với cô chứ?”
Da đầu Ôn Noãn tê dại.
Cô và chị Lê liếc nhìn nhau.
Chị Lê đang xem kịch hay, hoàn toàn không có ý định hành động.
Ôn Noãn chỉ có thể tự mình ứng phó, cô nhã nhặn nói: “Cô à, là thế này, chỗ chúng cháu chỉ nhận các bạn nhỏ dưới mười sáu tuổi thôi.”
Hoắc Minh Châu vội vàng nói: “Tôi cũng là bạn nhỏ.”
Cô ấy mặt dày kéo tay Ôn Noãn: “Ôn Noãn, cô cứ coi tôi như bạn nhỏ năm tuổi là được rồi.”
Da đầu Ôn Noãn lại tê dại thêm một lần nữa.
Chị Lê vỗ vai cô, bước ra ngoài.