“Bọn con chia tay rồi!”
Lúc này, Hoắc Minh xuống xe, trong tay còn cầm theo hộp quà nhìn như muốn lên đây chào hỏi.
Dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Dì thấy cậu ấy rất thích con đấy chứ! Ôn Noãn, con không muốn suy nghĩ lại một chút à.”
Ôn Noãn lắc đầu.
Lúc này, chuông cửa reo lên.
Dì Nguyễn che miệng cười: “Người ta đến tận cửa rồi.”
Ôn Noãn bực bội không thôi.
Nếu trước kia anh chủ động đến nhà, cô sẽ vui vẻ suốt mấy ngày, nhưng hiện tại bọn họ đã kết thúc mối quan hệ hoang đường đó rồi, anh đến đây như vậy là có ý gì?
Cô đi trước dì Nguyễn: “Để con nói với anh ta.”
Ôn Noãn đi mở cửa.
Hoắc Minh đang đứng ngoài cửa, xách theo túi trái cây nhập khẩu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn đóng cửa đi ra ngoài, hạ giọng nói.
“Hoắc Minh, anh đến đây làm gì?”
“Đến xem chú với dì!”
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Chúng ta kết thúc rồi, anh đừng làm thế có được không.”
Lúc này…
Trong phòng truyền đến tiếng Ôn Bá Ngôn: “Noãn Noãn… Là ai đấy? Sao lại lén la lén lút nói chuyện ở ngoài đấy, không mời người ta vào trong nhà.”
Ôn Noãn thuận miệng trả lời: “Bán bảo hiểm thôi ạ!”
Ôn Bá Ngôn à một tiếng, hiển nhiên là tin tưởng lời cô nói.
Ôn Noãn đẩy Hoắc Minh đi: “Được rồi, anh về đi.”
Hoắc Minh chẳng những không đi, trái lại còn gân cổ kêu lên với người trong nhà: “Chú Ôn, cháu là bạn trai Ôn Noãn.”
Ôn Noãn tức điên.
“Hoắc Minh anh có biết xấu hổ không vậy!”
“Không biết! Ôn Noãn… Hiện tại em muốn tôi nói tôi là bạn trai em, hay là em muốn nói cho bố em biết chúng ta là bạn giường?”
Ôn Noãn đỏ bừng mặt.
Hoắc Minh giơ một bàn tay lên khẽ bẹo má cô.
Anh nói: “Em còn không để tôi đi vào, tôi sẽ tìm cách ăn vạ để ngủ lại nhà em.”
Ôn Noãn sao có thể chấp nhận được?
Nhưng Ôn Bá Ngôn đã đi ra mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ đang dây dưa với con gái bảo bối nhà mình.
Ôn Bá Ngôn: “…”
Hoắc Minh nháy mắt chuyển qua hình thức tinh anh chuyên nghiệp.
Anh tỏ ra phong độ nhẹ nhàng nói: “Chào chú Ôn! Cháu là luật sư đại diện cho chú, Hoắc Minh, đồng thời là bạn trai của Ôn Noãn.”