Là luật sư Hoắc à…
Ôn Bá Ngôn lập tức có hảo cảm với anh!
Ông nhìn về phía Ôn Noãn: “Sao lại để luật sư Hoắc đứng ngoài thế?”
Ông lại cười cười xin lỗi: “Con bé nhà tôi không hiểu chuyện, luật sư Hoắc thông cảm.”
“Ôn Noãn rất tốt!”
“Cô ấy nghịch ngợm một chút thôi, cháu cảm thấy rất đáng yêu.”
…
Ôn Noãn đi theo đằng sau, nghe thấy anh nói những lời này, chỉ cảm thấy anh đúng là loại mặt dày không biết xấu hổ.
Hoắc Minh đi vào nhà Ôn Noãn cứ như đang ở nhà mình.
Anh rất biết ăn nói, muốn khiến người khác thích mình là chuyện cực kỳ dễ dàng, mở miệng một tiếng chú Ôn, ngậm miệng một câu khen dì Nguyễn nấu ăn ngon, khiến cho hai vợ chồng già vui vẻ vô cùng, chỉ thiếu điều đóng gói Ôn Noãn bán cho anh.
Ôn Bá Ngôn rất phấn khởi.
Ông cầm bộ cờ tướng ra: “Hoắc Minh, chúng ta chơi hai ván!”
Hoắc Minh cười nhạt: “Được, chú Ôn phải nhường cháu đấy.”
Nói xong anh cởi áo khoác màu đen ra, đưa cho Ôn Noãn, lại dùng một loại giọng điệu cực kỳ thân quen nói chuyện với cô: “Đi gọt một ít trái cây đến đây.”
Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ rất vừa lòng.
Ôn Noãn âm thầm cắn răng, chỉ có thể đi gọt trái cây.
Nào ngờ cô mới cắt được một nửa, Hoắc Minh đã đi vào phòng bếp, còn đóng cửa phòng bếp lại.
“Hoắc Minh, anh muốn làm cái gì…”
Ôn Noãn mới dứt lời đã bị hôn.
Cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Tiếng nói của Hoắc Minh hơi nghẹn lại: “Đến hôn cũng không biết cách hôn à? Ôn Noãn… Thả lỏng chút, để tôi hôn nào.”
Cơ bắp trên cổ Ôn Noãn siết chặt lại.
Cô đè tay lên vai anh.
“Hoắc Minh, anh là thằng khốn nạn!”
“Đừng lên tiếng! Thằng khốn nạn muốn hôn em…”
…
Cảm giác này đúng là kích thích.
Cách một lớp cửa là bố mẹ cô, chỉ cần cô phát ra một tí âm thanh là Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn sẽ biết bọn họ đang làm gì…
Ôn Noãn nắm tay lại, để lên vai anh.
Hoắc Minh ôm lấy em cô, vuốt ve lên xuống…