Hắn bị đánh bầm dập, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Hắn nhìn Bạch Vi, nhưng không động đến cô ấy.
Cảnh Sâm còn đang khiêu khích hắn, Diêu Tử An cười lạnh: “Anh cũng chỉ huênh hoang được một lúc thôi, Bạch Vi của tôi thì vẫn là của tôi.”
Ôn Noãn rất bội phục.
Đến mức này mà Diêu Tử An vẫn còn nghĩ có thể sống yên ổn được.
Ôn Noãn nhìn về phía Bạch Vi.
Bạch Vi châm điếu thuốc, quyến rũ nhả khói, nháy mắt ra hiệu với Cảnh Sâm: “Anh về trước đi.”
Cảnh Sâm ngầm hiểu.
Hai người họ về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hẹn hò…
Cảnh Sâm chỉnh lại quần áo rời đi trước.
Diêu Tử An tức đỏ mắt, chất vấn Bạch Vi: “Cô để tình cảm bao năm qua của chúng ta vào đâu chứ?”
Bạch Vi nhảy xuống bậc thang, bình tĩnh nói.
Cô ấy nhìn vào mắt Diêu Tử An, gằn từng chữ nói: “Tình cảm mấy năm nay của chúng ta đã bị chó tha đi mất! Diêu Tử An, anh đối xử như thế nào với tôi thì tôi đối xử với anh y như thế, rất công bằng.”
Diêu Tử An không nói nên lời…
Thật lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Bạch Vi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”
Cả người Bạch Vi thoáng cứng đờ.
Cô ấy cười khẽ: “Tiếp theo phải làm thế nào thì phải xem anh rồi, nhưng nếu anh bảo tôi phải yêu thương anh hết mực giống như trước đây thì không có khả năng đâu! Diêu Tử An, anh ép tôi ăn cứt chó một lần thì thôi, ấy thế mà bắt tôi phải chịu đựng ghê tởm nuốt vào hết lần này đến lần khác thì tôi đây cũng phải để anh cảm nhận mùi vị ấy thế nào.”
Cô ấy thoáng ngừng rồi chốt hạ một câu: “Kỹ năng của Cảnh Sâm khá ổn.”
Diêu Tử An thực chỉ muốn phát điên.
Hắn điên cuồng đập phá đồ ở Cục cảnh sát, bị giam giữ một đêm.
Ôn Noãn đưa Bạch Vi lên xe.
Sau khi ngồi xuống, cô đưa bình nước cho Bạch Vi: “Có ổn không?”
Lúc này ở bên trong xe đã bật đèn, có thể thấy được vẻ mặt tái nhợt của Bạch Vi.
Cô ấy và Cảnh Sâm chỉ muốn trả thù Diêu Tử An, thật ra là cả hai đều chịu tổn thất nhưng cô ấy không hề hối hận.
Bạch Vi nhẹ giọng nói: “Đã đến mức này rồi thì không còn đường quay lại nữa, nhưng tớ sẽ không chủ động ly hôn, tớ không thể để con khốn Đinh Tranh kia được hời.”
Vấn đề của họ quá phức tạp, Ôn Noãn không biết phải khuyên giải thế nào.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Sâm thì sao? Anh ấy nói thế nào?”
Mắt Bạch Vi ửng đỏ.
“Nếu là trước đây tớ còn có thể gả vào nhà họ Cảnh được, nhưng bây giờ tớ và anh ấy không thể được! Nhà họ Cảnh coi như là có căn cơ quyền thế, sao có thể cho phép Cảnh Sâm cưới người như tớ được chứ.”
Ôn Noãn xoa mặt cô ấy.
“Tớ cảm thấy cậu rất tốt! Ít nhất nghe cậu mắng chửi người rất là hăng hái.”
Bạch Vi cười rộ lên.