Cô cười nhẹ: “Được rồi! Hôm nào cháu sẽ gặp anh ta.”
Dì Nguyễn cười khúc khích.
“Hôm nào cái gì! Người ta muốn mời con đi chơi đêm Giáng Sinh hôm nay.”
Ôn Noãn bất ngờ.
Hồi lâu sau, cuối cùng cô đồng ý: “ Dạ được, dì Nguyễn gửi Zalo của anh ấy cho cháu đi.”
…
“Không phải chứ!”
Ôn Noãn kinh ngạc, xoay người.
Cô trông thấy Cảnh Từ.
Vào đêm Giáng sinh, anh ấy mặc áo len trắng và áo khoác màu xám.
Cao một mét tám lăm, thanh lịch và đẹp trai.
Cực kỳ bắt mắt.
Ôn Noãn nhìn chăm chú vào anh ấy, sau đó thì thầm với dì Nguyễn: “Cháu đã gặp anh ấy rồi.”
Dì Nguyễn hài lòng cúp điện thoại.
Cậu con trai nhà họ Cảnh đó cực kỳ xứng đôi với Ôn Noãn!
…
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô giơ điện thoại lên nói: “Giáo sư Cảnh, là anh à.”
Cảnh Từ mở miệng nói rất thoải mái: “Đúng vậy, là tôi! Về sau tôi gọi cô là… Ôn Noãn?”
Ôn Noãn không phản đối.
Cảnh Từ bước sóng vai với cô, giọng điệu rất hiền hoà: “Đằng trước có nhà hàng Mexico, món chân gà Tây và rượu Liqueur của họ rất được, cô không cần phải lo chuyện uống rượu lái xe, lúc về tôi gọi tài xế tới đón chúng ta.”
Ôn Noãn bỗng nhiên dừng bước.
“Cảnh Từ, lần trước ở Cục cảnh sát, thật ra là anh đã lái xe tới đó phải không?”
Cảnh Từ không phủ nhận.
Anh ấy mỉm cười nói: “Tôi thực sự không biết phải bắt chuyện với cô như thế nào nên mới nghĩ ra một lý do tồi tệ như vậy. Không ngờ cuối cùng vẫn bị cô vạch trần.”
Tính tình của anh ấy dịu dàng và rất quan tâm đến phụ nữ.
Ôn Noãn nói chuyện với anh ấy vài câu cũng cảm thấy thoải mái, cô nghĩ người như vậy hẳn là thích hợp với cô, cô đồng ý thử một lần, biết đâu hai người có thể đến được với nhau.
Ôn Mạn nhìn về phía trước, nói rất nhẹ nhàng.
“Vậy chúng ta … thử xem sao.”
Ánh mắt Cảnh Từ sâu thăm thẳm, anh không tỏ vẻ gì với cô nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng.
…
Xe Bentley Continental màu vàng chậm rãi chạy qua.
Ôn Noãn không để ý tới.